- Kháo, lại có kẻ đến tranh giành thức ăn rồi?
Mang túi nhựa đựng lát thịt Ly Ngưu trở lại chỗ thiêu nướng, Trang Duệ thấy nơi thi thể Ly Ngưu đang nằm có mấy con kên kên ở đấy. Chúng đang giằng co với bạch
sư, vỗ cánh, miệng thỉnh thoảng lại kêu mấy tiếng khó nghe.
So
với ngày hôm qua qua ống nhòm nhìn Kim Điêu thì mấy con kên kên này bộ
dạng trông thật xấu xí, cái đầu nâu đen với cái cổ trụi lủi không một
cọng lông, ở trên ngực cũng chỉ có một vòng vũ mao làm cho người ta cảm
thấy có chút quái dị.
Cầm trong tay đại đao dài bảy tám chục
centi mét nên Trang Duệ không phải sợ mấy thứ này, huy đao vọt tới làm
cho mấy con kên kên hoảng sợ phải vỗ cánh lui về sau.
Khác với
loài Kim Điêu chủ động đi săn mồi, thức ăn chủ yếu của kên kên là xác
động vật, bản năng đi săn của chúng thì không có mấy, cho nên không dám
nhích lại gần, chỉ chờ đến khi đám bạch sư ăn xong là bọn chúng nào tới
thi thể.
Nhìn đám kên kên lui về sau, Trang Duệ vội vàng dùng đại đao cắt một chân sau của con Ly Ngưu, thả vào trong túi rồi suy nghĩ
một chút, chỗ này hẳn là đủ ba mươi lăm cân thịt đủ cho mình và bạch sư, Tuyết Ngao ăn rồi.
- Bạch sư, mau trở lại.
Mặc dù bạch sư và báo tuyết khẩu vị cũng không nhỏ, nhưng mà con Ly Ngưu này thật sự
quá lớn, mấy đứa ngồi quanh gặm nhấm mà mới hết có hơn mười mấy cân
thịt, chưa ăn hết nổi một phần năm.
Trang Duệ biết nếu mình trông coi thi thể con Ly Ngưu này thì không sao, đợi đến khi đi nướng thịt
thì đám kên kên này sẽ nhào lên. Vài ngày nữa, mùi hôi thối sẽ lan đi,
sợ rằng đám kên kên trong phương viên vài chục km sẽ kéo hết lại đây,
bọn này lỗ mũi thính không bình thường một chút nào.
Đang lúc Trang Duệ dẫn đội sủng vật đi ra chỗ thiêu nướng thịt được hơn 10m thì bầu trời đột nhiên vang một tiếng thanh thúy.
Trang Duệ ngẩng đầu chợt thấy một con Kim Điêu từ trên cao đáp xuống, theo
tầm mắt nó bé từ bàn tay rồi từ từ to dần lên bay xuống đất, mở đôi cánh dài chừng dài hai ba thước ra, Kim Điêu quạt một cái mà gió thổi làm
Trang Duệ cách xa hơn 10m có thể cảm nhận được.
Tựa hồ có chút e ngại con Kim Điêu này, mấy con kên kên kia mặc dù đông đảo hơn nhưng lại chạy đi.
Theo thói quen của Kim Điêu thì bình thường chúng bắt con mồi ở chỗ không có ai mới bắt đầu bữa ăn. Bất quá chắc là con Ly Ngưu này nó chưa bao giờ
bắt được cho nên sau khi kích động vỗ cánh mấy lần dưới ánh mặt trời mới thôi.
Ngẩng cao đầu, ánh mắt kim hoàng sắc coi rẻ nhìn xung
quanh một chút, Kim Điêu cúi đầu bắt đầu dùng móng vuốt như loan câu sắc bén xé rách thịt Ly Ngưu.
Lợi mỏ con Kim Điêu lực mổ vô cùng
lớn, Trang Duệ chỉ thấy nó lắc đầu một cái là một miếng thịt dài hơn
mười centi mét rộng bằng hai đốt ngón tay bị nó nuốt trong miệng. Hất
đầu, từ cổ họng nuốt vào trong bụng đông tác vô cung thuần thục.
Lấy ba lô bên cạnh ra, Trang Duệ cầm máy quay chỉnh cự ly quay lại cảnh
tượng này. Đối với sinh vật trên Tuyết Sơn, Trang Duệ hiện tai đã có
chút hiểu rõ, tựa hồ thiếu loài gấu ra thì những loài khác đều có mặt
đông đủ rồi.
Đến giờ Trang Duệ mới có thời gian hảo hảo quan sát
kĩ con Kim Điêu này, loài này kiêu ngạo như Khổng Tước vậy, đứng yên
thân cao chừng một thước, đỉnh đầu màu vàng nâu, phía sau gáy vũ mao dài nhọn hình lá liễu, bộ lông màu hoàng kim, dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ
xinh đẹp đến lạ thường.
Chân con Kim Điêu cũng được bao bọc một
lớp mao vũ, móng vuốt trên chân vừa dài vừa thô cứng như loài sư tử vậy
sắc bén vô cùng, giống như da con Ly Ngưu kia nơi dày nhất vậy mà dưới
móng vuốt Kim Điêu lại mềm như không, một trảo là ba lỗ máu chảy ra.
Thỉnh thoảng nó kích động vỗ một cái hẳn chắc cũng giống như Kim Điêu mà
Trang Duệ xem trong phim "Thần Điêu Hiệp Lữ" vậy, Điêu huynh của Dương
Quá chỉ cần vỗ một cánh mà con mồi phải ngã xuống đất.
- Mẹ, nếu nuôi một con như vậy thì uy phong biết bao?
Trang Duệ ở một bên nhìn thèm thiếu chút nữa chảy nước miếng, nếu như có thể
thuần phục được nó, sau này mình chạy xe việt dã, để cho Kim Điêu bay
lượn phía trên, sau đó hô một cái nó liền bay đến đậu trên bả vai mình,
được như vậy thì phong cách khỏi phải nói.
- Ừm, nó làm gì vậy?
Khi Trang Duệ đang suy nghĩ viển vơ thì con Kim Điêu kia sau khi ăn xong
mấy miếng thịt, liền cắn xuống rất nhiều miếng thịt, ước chừng đến khi
được năm sáu cân gì đấy con Kim Điêu liền dùng hai cái móng vuốt cắp chỗ thịt kia lên, vỗ cánh bay đi.
- Chẳng nhẽ có chim non sao?
Trang Duệ kích động, bất quá nhìn lên bầu trời con Kim Điêu ngày càng xa,
Trang Duệ liền bất đắc dĩ, ai mà biết được ổ con này ở đâu?
Trang Duệ trước đây cũng xem qua chương trình thế giới động vật, có lần giới
thiệu loài ác điểu Kim Điêu này. Khoảng thời gian sinh sản của Kim Điêu
đại khái là bốn năm tháng gì đấy, cộng thêm ấp trứng 45 ngày. Nếu như
đây là một cặp vợ chồng Kim Điêu thì trong hang ổ của nó nhất định có
chim non.
Nếu nói như vậy, sau khi sanh chim non còn phải nhờ cha mẹ nuôi dưỡng hơn ba tháng mới rời khỏi ổ được. Bây giờ là cuối tháng
7, nếu có chim non thì chắc nó chỉ khoảng một tháng tuổi.
Nghĩ
tới đây, trong lòng Trang Duệ không khỏi xôn xao, nếu như có thể tìm
thấy ổ Kim Điêu, vậy thì ước mơ kia hẳn là có thể thực hiện được!
- Báo tuyết, có thể tìm thấy ổ của nó không?
Trang Duệ ôm cổ báo tuyết sau khi đã ăn uống no say, nói như giỡn, bởi hắn
còn chưa trông mong báo tuyết có thể nghe hiểu, dù sao nó không giống
như bạch sư đã dưỡng thành tính ăn ý.
- Ngao ngô.
Trong
miệng Báo tuyết phát ra một tiếng gầm gừ, nhìn con Kim Điêu trên bầu
trời liền xuay người chạy mấy bước, nghiêng đầu lại nhìn về phía Trang
Duệ.
Báo tuyết sống ở đại Tuyết Sơn này như một ông vua không
ngai, đã tung hoành khắp nơi. Nó đã từng thấy Kim Điêu trở về tổ, hơn
nữa nó đã từng đi trộm chim non, chẳng qua thiếu chút nữa bị Kim Điêu mổ mù mắt.
- Được rồi, trở về đi, lúc này chưa thể đi được.
Trang Duệ vội vàng gọi báo tuyết quay lại, lúc này đã là xế chiều ba bốn giờ
đồng hồ rồi, Kim Điêu đi ra ngoài kiếm ăn chắc chắn sẽ trở về tổ, chỉ
cần báo tuyết biết nơi đó, đợi ngày mai khi Kim Điêu đi kiếm mồi mình
lén qua đó cũng không muộn.
Tâm tình tốt Trang Duệ liền bắt đầu
nướng thịt, đợi đến khi ăn uống no say thì trời đã sáu bảy giờ tối rồi,
nơi đây có nhiều loài động vật lắm, ngoài đám kên kên đang tranh đoạt
thi thể Ly Ngưu ra không biết từ chỗ nào lại xuất hiện mấy con sói
hoang.