Hoàng Kim Đồng

Chương 341: Chương 341: Lễ gặp mặt




- Ôi, ông chủ đã đến rồi, mời ngồi, Tam Mao, còn ngồi đấy làm gì? Không có mắt sao? Còn không mau đi châm trà?

Trang Duệ rời khỏi Thạch Đầu Trai và chạy xe đến nhà xưởng của Triệu Quốc Đống, vừa dừng xe trong sân và đi vào trong phòng làm việc đã thấy Trương Ngọc Phượng.

Ông chủ Trương là người am hiểu con người, kinh nghiêm phong phú, lại có tính cách tứ hải huynh đệ, vì vậy đã tìm hiểu được tin tức về Trang Duệ từ miệng nhóm người Tứ Nhi, bây giờ thấy Trang Duệ đến thì nhanh chóng gọi người pha trà.

- Không có gì, mọi người sau này là người nhà, cũng không cần xa lạ như vậy, anh Trương, anh rể của tôi đâu rồi?

Trang Duệ khoát tay áo, lần này hắn đến thì nơi này đã khác lần trước, lần trước đến thì đám thợ máy đang ngồi tán dóc với nhau, bây giờ không ai rãnh rổi, tất cả đều phải sửa chữa xe, bận tối mặt.

- Ông chủ Triệu vừa rồi còn ở đây, có lẽ đã đi đâu đó chỉ điểm, cậu chờ chút, tôi sẽ đi tìm về cho.

Trương Ngọc Phượng nói và chuẩn bị đi ra.

- Chỉ dạy cái gì? Anh rể của tôi hình như cũng không tiếp tục thu đồ đệ...

Trang Duệ có chút kỳ quái, Triệu Quốc Đống ngoài vài người đồ đệ trước kia thì không thu thêm, Tứ Nhi là một trong số các đồ đệ của Triệu Quốc Đống.

Sửa xe là một nghề kỹ thuật, bây giờ những sư phụ trong nhà máy dạy bảo cho đồ đệ cũng giốn như danh xưng trong nhà, bọn họ chỉ lo chuyện ăn uống, trừ khi cậu có thể xuất sư và tự sửa chữa mới có lương, vì vậy thấy người bận rộn thì rất nhiều nhưng thực chất chỉ là học nghề mà chẳng có đồng lương nào.

- À, là vài tên thủ hạ của tôi, bọn họ có chút tay nghề, bây giờ ông chủ Triệu đang rảnh nên chỉ điểm một chút, nếu không thì nhà máy cũng không cần nhiều bảo vệ làm gì...

Trương Ngọc Phượng giải thích như vậy thì Trang Duệ coi như hiểu được, thì ra vài chục người trước kia đi theo Trương Ngọc Phượng đều được phân công làm đội bảo vệ nhà xưởng, xem như có cần câu cơm cho bọn họ. Nhưng bình thường bọn họ cũng không có việc gì làm, vì vậy tiền lương cũng thấp hơn nhân công sửa xe.

Trước kia trong đám người đi theo Trương Ngọc Phượng cũng không thiếu kẻ có gia đình, vì vậy bọn họ muốn học chút kỹ thuật, chuyển sang làm nhân công. Bảo vệ cũng không thể làm cả đời, vì vài năm nữa tuổi tác lớn sẽ xong, bây giờ có thể có lương và có việc để học, sao không làm?

- Tiểu Duệ, cậu đến rồi à? Cậu chờ chút...

Trang Duệ đang nói chuyện với Trương Ngọc Phượng thì Triệu Quốc Đống cũng đi về phía văn phòng với hai tay vấy dầu mỡ, hắn bắt chuyện với Trang Duệ một câu rồi xoay người ra ngoài rửa tay.

Thấy Triệu Quốc Đống quay lại thì Trương Ngọc Phượng lấy cớ đi ra, coi như nhường chỗ cho hai anh em Trang Duệ.

- Anh rể, nhà xưởng đã chỉnh hợp được một tháng, thế nào rồi? Có thể phát triển được chứ? Em thấy Trương Ngọc Phượng này cũng không tệ...

Trang Duệ muốn gọi Triệu Quốc Đống đến Bắc Kinh, vì hai ngày nữa là đến tết trung thu, Âu Dương Uyển đã gọi điện thoại để nhóm Trang Duệ đi sang. Trong nhà Triệu Quốc Đống có vài anh chị em, vì vậy một năm không ăn trung thu ở Bành Thành cũng không là vấn đề, nhưng chuyện về nhà máy thì Triệu Quốc Đống thật sự không thể nào bỏ bê cho được.

Triệu Quốc Đống cầm khăn lau mồ hôi, hắn nói với Trang Duệ:

- Rất tốt, nhà xưởng bên kia có Mao Lục xem xét, bên này lại có Tứ Nhi, những lỗi bình thường đều có thể sửa chữa. À, còn có Trương Ngọc Phượng, người này là rất tốt, có anh ta thì tôi đi cũng an tâm hơn, chúng ta khi nào đến Bắc Kinh?

Mao Lục chính là một đồ đệ khác của Triệu Quốc Đống, mà Triệu Quốc Đống cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, Mao Lục và Tứ Nhi mỗi người phụ trách một bên.

- Bây giờ thì đi, anh về nhà chờ với chị, em về biệt thự đón Tiểu Bạch Sư, chúng ta tìm một chỗ dùng cơm rồi cùng đi.

Trang Duệ nhìn đồng hồ, đã là mười hai giờ trưa, tính thời gian thì cơm nước xong sẽ đi, hơn mười giờ tối sẽ đến Bắc Kinh.

- Được, cậu đi trước đi, tôi ra nói với mọi người một tiếng...

Niếp Niếp đã ở Bắc Kinh cả hai tháng, Triệu Quốc Đống cũng nhớ con gái, vì vậy đồng ý, sau đó đi ra ngoài tìm Trương Ngọc Phượng và Tứ Nhi.

Trang Duệ lái xe chạu về biệt thự, cũng không vội vàng đưa Tiểu Bạch Sư bỏ đi mà đi xuống tầng hầm.

Trên những chiếc kệ mà chủ nhân trước kia làm sẵn có một dãy hộp đựng đồ trang sức, Trang Duệ mở những chiếc hộp đó ra, đèn chân không chiếu xuống làm cho không gian bùng lên màu đỏ yêu dị.

- Ôi, lại phải xuất huyết nữa rồi...

Trang Duệ dùng ánh mắt không muốn nhìn những bảo bối trên kệ, sau đó bắt đầu chọn vài món ở phần trang sức phỉ thúy cấp băng.

Lần này về ăn trung thu ở Bắc Kinh thì có bác cả và bác hai của Trang Duệ, còn có vài người anh chị họ, bọn họ đều đi đến nhà ông. Đầu tiên là vui tết trung thu, thứ hai cũng muốn cho đám con cháu gặp mặt cô cô. Khi Âu Dương Uyển rời đi thì Âu Dương Lỗi lúc đó lớn nhất cũng chỉ là một đứa bé mặc tã mà thôi.

Âu Dương Uyển vài ngày trước đã gọi điện thoại cho Trang Duệ, để hắn chuẩn bị chút đặc sản Bành Thành đưa đến thủ đô, đến lúc đó phải phân phát cho tất cả vãn bối đưa về xem như chút tâm ý. Nhưng Trang Duệ đi dạo nửa ngày ở Bành Thành mà chỉ thấy có bánh trái, gặp mặt mà đưa những thứ kia cũng ngại, vì vậy hắn mới quả quyết tặng cho mỗi người một món trang sức phỉ thúy đỏ cấp băng.

Dù phỉ thúy đỏ cấp băng được dùng làm vòng tay nhưng với tài nghệ của La Giang thì những món hoa tai dây chuyền và vật trang sức đều rất tinh xảo. Các cô gái đều thích màu đỏ, vì vậy một cặp hoa tai chỗ này cũng có giá ít nhất là năm sáu chục ngàn, cộng thêm vật trang sức thì cũng phải hơn bảy chục ngàn...

Lần đầu gặp mặt, Trang Duệ tin nếu mẹ mình đưa ra những món này, dù đám anh chị họ của mình tầm mắt có cao thế nào cũng không tìm ra bất kỳ vấn đề gì để nói ra nói vào.

Trang Duệ tính toán chi tiết, ngoài Âu Dương Quân, còn có ba vị chị dâu và hai chị họ, tổng cộng là năm người, mỗi người mộit cặp hoa tai và một vật trang sức. Còn Từ đại tiểu thư sắp kết hôn thì tặng một chiếc vòng tay, như vậy phải đưa ra sáu cặp hoa tai và sáu vật tráng sức.

Tuy Trang Duệ ở chỗ này có hơn bốn mươi vật trang sức nhưng vẫn tỏ ra đau lòng, nếu không phải vì mẹ không muốn bị những vãn bối kia xem nhẹ, hắn đã không muốn lấy nó ra tặng cho người, vì số hàng này cũng phải hơn hai triệu bạc.

- Mình là người nhỏ nhất trong nhà, sau này cần phải tìm chút chổ tốt từ các anh các chị mới được...

Trang Duệ vừa thu vào vật trang sức vừa thầm nghĩ bất bình, đây cũng là vì lấy thể diện cho mẹ, nếu đổi lại là chính Trang Duệ, hắn không dựa vào vai vế nhỏ để đi tìm lợi là may lắm rồi.

Trang Duệ bỏ tất cả những món trang sức vào ba lô sau lưng, sau đó hắn lấy từ tầng cuối cùng trên kệ ra hai cái hộp chứa vòng tay, trong đó có một chiếc hộp là vòng tay phỉ thúy cấp băng cho Từ tiểu thư sắp kết hôn, một cái chính là vòng tay huyết ngọc cho bà ngoại. Đó là chờ đến thời điểm mừng bảy mươi năm ngày cưới, mẹ hắn sẽ đưa cho bà, vì vậy mà hắn dứt khoát mang luôn theo cho tiện.

Trang Duệ khóa kỹ tầng hầm, sau đó đưa Tiểu Bạch Sư lên xe đến tìm chị gái. Hắn không cần lo lắng vấn đề an toàn ở đây, vì trên cửa có hệ thống báo cảnh sát, đừng nói là là nơi này rất bí mật, dù là bọn trộm có tìm ra được mà dùng lực phá vỡ thì hệ thống an toàn sẽ báo động cảnh sát phụ cận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.