Hoàng Kim Đồng

Chương 744: Chương 744: Lý gia thôn.(2)




Lão Lý nói còn chưa dứt lời, đã quay đầu lại bảo tiểu Lục tử trở về nhà giết gà.

- Ai... Ai, Lục ca, đừng, giữ con gà lại cho nó gáy, xào tùy ý mấy món rau là được rồi, lão Lý thúc, chúng tôi ở bên ngoài ăn không ít thịt rồi a.

Dư Chấn Bình vội vàng kéo người gọi là tiểu Lục tử lại, hắn biết rõ, gà trống có tác dụng rất lớn ở nông thôn, không riêng gì gáy sáng, còn là lãnh đạo của một đám gà mái. nếu giết gà trống đi, thì đàn gà sẽ lộn xộn.

Lão Lý đầu dùng cây gậy gõ tay của Dư Chấn Bình, nói ra:

- Một con gà tính toàn làm gì, nếu không phải mấy năm nay các ngươi ở ngoài kiếm tiền, đám trẻ con trong thôn chúng ta làm sao được đi học chứ.

- Đừng, lão Lý thúc, nếu ngài muốn giết gà, chúng tôi sẽ đi đấy.

- Được rồi, dù sao các ngươi ở bên ngoài cũng ăn qua, không ăn con gà này, đến mai ta bảo Đại Tráng lên núi, cho các ngươi ăn vài món dân dã, tiểu Bát tử, ngươi không biết...

Đều nói người nông thôn đều thành thật đáng yêu, cho nên lão Lý nói liên miên suốt nửa ngày trời, sau khi phát hiện hai người phía sau mình không nhận ra, cho nên mở miệng hỏi:

- Tiểu Bát a, đại ca ngươi và Nhị Cẩu không có tới sao? Hai vị này sao ta nhìn lạ mặt thế?

- Lão Lý thúc, bây giờ đại ca và Nhị Cẩu đang làm ăn, công việc mấy năm này rất bận rộn, đợi đến khi không còn bận thì trở về ngay, đến lúc đó chúng ta sẽ xây trường trung học trong thôn, như vậy thì đám trẻ con sẽ không cần phải chạy tới thị trấn mới có thể học, hai vị này là khách đến từ Bắc Kinh, chưa từng tới nông thôn, tôi dẫn bọn họ đi cho biết, ngày mai nhất định phải bảo Đại Tráng ca ca chuẩn bị giết lợn rừng để ăn a.

Sau khi nghe lão Lý nhắc tới đại ca và Nhị Cẩu, trên mặt Dư Chấn Bình lộ ra thần sắc không được tự nhiên, nhưng dưới bóng đêm, những thôn dân kia không có phát hiện.

- Được, ở chỗ chúng ta món dân dã rất nhiều, lát nữa ta sẽ bảo Đại Tráng dẫn người đi rừng bắt lợn, tiểu Bát a, xây cái trường trung học kia cần bao nhiêu tiền?

Lão Lý nghe thấy Dư Chấn Bình muốn xây trường trung học, trên mặt xuất hiện nụ cười, nếp nhăn trên mặt giãn ra, làm cho thôn dân quên đi chuyện truy vấn Dư lão đại, sau đó hỏi Dư Chấn Bình về việc xây trường học.

- Lão Lý thúc, không cần nhiều tiền đâu, mấu chốt là phải mời cho được lão sư về dạy học mới được.

Tuy bọn họ không biết Dư Chấn Bình làm cách nào kiếm ra tiền, nhưng trong lúc hắn trò chuyện với lão Lý và người dân bản địa xung quanh, Trang Duệ nghe hiểu phân nửa câu chuyện, nhưng Bành Phi ngược lại ngửi thấy mùi ngon.

Sau khi nói chuyện xong, đi vào trong nhà lão Lý, lúc này Trang Duệ mới biết, lão Lý này chính là bí thư chi bộ ở Lý gia thôn này, nhưng bí thư chi bộ này là người thanh bạch, trong nhà không có thứ gì đáng giá cả, nếu nói đến thứ có giá trị nhất, chính là cái TV trắng đen hai mươi mốt inch.

Tuy nông thôn ăn cơm muộn, nhưng hiện giờ cũng đã ăn cơm xong, vợ lão Lý phải nhóm lửa lần nữa, xào mấy quả trứng gà, sau đó bưng lên.

Khoan hãy nói, cái bụng của Dư Chấn Bình và Trang Duệ đã reo lên, cầm lấy cái màn thầu bột ngô, cầm trứng tráng với hành lá, uống hết một chén súp trứng gà.

Trừng gà còn tươi sốt, nếu đặt trong thành thị, sẽ bán được chín đồng một cân.

- Ngon, món súp này thật tươi a.

Sau khi ăn xong bữa cơm này, Trang Duệ cảm thấy rất thư thái, cũng không có đợi cơm được tiêu hóa xong, Trang Duệ móc trong túi ra một bao thuốc lá Trung Hoa, mời mỗi người trong phòng một điếu thuốc.

- Cậu này, cái bao thuốc lá này bao nhiêu tiền một bao vậy?

Lúc lão Lý còn trẻ đã nhìn thấy thuốc lá Trung Hoa, nhưng sau khi lên làm bí thư chi bộ thôn, ngược lại không còn gặp nó nữa, lại nói ở nơi thôn quê thế này, rút một bao thuốc lá mấy đồng tiền ra mời khách là chuyện xa xỉ, bình thường trong nhà, bọn họ dùng giấy cuốn lá cây thuốc lá để hút mà thôi.

Mọi người trong phòng đều rút một điếu, sau khi tiếp nhận thuốc của Trang Duệ xong, vẫn chưa dám hút, sau khi nghe thấy câu hỏi của lão Lý, hắn không khỏi cười một tiếng, nói ra:

- Lão Lý thúc, ngài không biết à? Cái bao thuốc lá này có giá sáu bảy mươi đồng một bao đấy.

Lão Lý nghe xong, vội vàng bóp tắt điếu thuốc đang cháy, đặt lên lòng bàn tay lật qua lật lại mấy vòng, nói ra:

- Ngươi oa nhi nầy, không nên nói mò a, cái bao thuốc lá này trong lúc họp trấn tôi cũng có, tối đa chỉ có vài đồng thôi.

- Lão Lý thúc, bất kể là bao thuốc là này bao nhiêu tiền, cơm của thím nấu ngon như vậy, một trăm đồng này xem như tiền cho bữa cơm ngon này nhé.

Sau khi ăn cơm xong, Trang Duệ cũng không muốn ngây ngốc ở chỗ này, bằng không thì đợi cảnh sát đuổi tới, chỉ sợ hắn không được nhìn thấy cổ vật đâu.

Lão Lý nhìn thấy Trang Duệ bỏ tiền ra, sắc mặt biến đổi, cầm lấy số tiền kia, nhét vào trong tay của Trang Duệ, vội vàng nói ra:

- Không được, không được, xào mấy quả trứng gà, làm gì nhiều tiền như vậy chứ!

- Lão Lý thúc, ngài cầm đi, ngày mai còn phải ăn mấy món dân dã nữa, cho nên số tiền này, coi như tiền cơm đi.

Sau khi Trang Duệ đi tới tiểu sơn thôn này, nhìn thấy những người dân quê chân chất, tâm đề phòng trong lòng, cũng biến mất, hơn nữa từ thái độ của những người này đối với bọn Dư lão đại, hình như quen biết rất sâu.

Nhìn sự quen thuộc của những người này, nguyên nhân là do bọn Dư lão đại bỏ tiền ra xây dựng trường tiểu học.

Mà thôn dân cũng hi vọng có trường học, cho nên bọn Dư lão đại và một người có tên là Nhị Cẩu sống trong thôn đã quyên tiền xây dựng.

Đương nhiên, trong lòng Trang Duệ cũng không cho rằng, Dư lão đại lại hảo tâm như vậy, xuất ra hơn mười vạn để xây dựng trường học, nếu như hắn đoán không sai, thì mục đích của Dư lão đại, chính là một thành lập một cứ điểm để giấu kín cổ vật.

Trang Duệ đoán không đúng, sự thật là trí tưởng tượng của hắn quá phong phú.

Dư lão đại vào thời điểm hơn mười năm trước, có quen biết một người trong thôn đi ra ngoài làm công, Nhị Cẩu chính là người trong thôn, tên của Nhị Cẩu chính là Lý Vô Địch, có lẽ là cha mẹ hắn hoài niệm tổ tiên trên chiến trường Vô Địch, mới đặt tên cho hắn như vậy chăng?

Nhưng so sánh Lý Vô Địch với người khác, từ nhỏ hắn không muốn trồng trọt, cả ngày chơi bời lêu lổng, sau khi cha mẹ đều chết đi, cả ngày đi ăn trộm, đến cuối cùng hắn lăn lộn trong thôn không nổi nữa, mới vỗ vỗ bờ mông đi ra ngoài làm công kiếm tiền.

Sau khi Dư lão đại thu Lý Vô Địch vào trong đội trộm mộ của mình, sau khi làm qua không ít vụ trộm mộ, hắn cũng coi như là thành viên trung tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.