Hiện tại rất nhiều mộ táng đã được bảo vệ, bốn phía tường bao
quanh cùng lưới sắt, những vật này rốt cục cũng có rất nhiều tác dụng,
sẽ rất khó nói, ít nhất Trang Duệ chống tay nhấc chân lên là có thể vượt qua được.
Nghe giáo sư Mạnh giải thích, đi ở trong núi rừng
tĩnh lặng này, giống như là đi về trong lịch sử Trường Hà, như một nhân
vật sấm bên tai, chính là nương thân ở nơi này.
Lý Hậu Chủ
viết ra “Khi nào Xuân hoa Thu nguyệt, chuyện cũ biết bao nhiêu”, nhà thư pháp Nhan Chân Khanh nổi tiếng ở đại Đường, thi thánh Đỗ Phủ, tướng Tần Lã Bất Vi lại có quyền khuynh đảo thiên hạ, đều là an nghỉ tại trong
núi rừng rậm rạp này.
- Sư phụ, mộ hoàng đế Lưu Tú lập nước Đông Hán, chẳng lẽ không ở trong núi sao?
Núi Bắc Đặng là từ thời Đông Hán cao hứng làm mộ táng, mà người đầu tiên chính là hoàng đế Lưu Tú lập nước Đông Hán.
Ngay lúc đó hai nước Hán bàn bạc, nói nhiều nhất là Lưu Bang hoặc là
Hán Vũ Đế Lưu Triệt ở Tây Hán, về phần Đông Hán, làm chủ chính là Tam
quốc, Trang Duệ có chút hiếu kỳ đối với hoàng đế Lưu Tú.
Chỉ
cần là quân chủ lập nước, dĩ nhiên là chiến công hiển hách, nhưng mà Lưu Tú được ghi chép trong lịch sử là rất ít, cực kỳ huyền bí. Trang Duệ
muốn nhìn một chút, sau khi hắn chết phải chăng lăng mộ cũng là người
kia, không muốn cho mọi người biết.
- Mộ Lưu Tú ở núi Đặng, nhưng lại không ở Thánh Sơn.
Giáo sư Mạnh chống gậy, dùng gậy sờ nhẹ vào Đại Ngưu đi phía trước, hỏi:
- Đại Ngưu, chỗ ngươi nói còn xa lắm không?
Đại Ngưu dừng bước lại, chỉ vào một ngọn núi phía trước, nói:
- Thì ở phía trước, các ngài có nhìn thấy đỉnh núi kia không? Cao nhất kia kìa, chính là chỗ đó.
- Hả, chỗ kia địa thệ không tồi, mặc dù là Phong, nhưng là gió thổi
không đến, sinh khí có thể ngưng tụ, lại thích ứng với Hoàng Hà phía xa, là núi dựa vào nước, là một phần mộ lý tưởng giấu gió tụ khí.
Giáo sư Mạnh nhìn xem ngọn núi kia, rồi cẩn thận quan sát địa thế xung
quanh một chút, trên mặt lộ ra vẻ giật mình, mai táng ở một chỗ phong
thủy như vậy, nhất định thân phận là một vị đế vương hiển hách.
Phải biết rằng, Bắc Đặng Thánh Sơn có 6 đời, 24 vị đế vương an nghỉ,
phân bố tinh tế, số lượng nhiều, niên đại kéo dài rất lâu, có thể nói là số một Trung Quốc.
Lăng mộ nằm ở chỗ như này là không có
nhiều, lăng mộ người có thể chiếm cứ vị trí hiển hách như thế, nhất định là có lai lịch rất lớn.
Bất quá lăng mộ hoàng đế cổ đại là
việc bí ẩn nhất, dù cho tư liệu lịch sử có chỗ ghi chép lại, nhưng cũng
là mơ hồ không rõ, cho nên giáo sư Mạnh cũng không có cách nào đoán ra
đây là lăng mộ của ai.
- Đúng, tiểu Trang, không phải ngươi hỏi mộ Lưu tú sao? Lên trên ngọn núi kia ngươi có thể chứng kiến.
Hôm nay khoảng cách tầm nhìn rất gần, giáo sư Mạnh có chút hưng phấn, bước chân nhanh hơn, đi tới trên đỉnh núi kia.
Trang Duệ đối với giáo sư Mạnh có chút không rõ ràng lắm, mộ Lưu Tú
dường như đã được phát hiện sớm và được bảo vệ, sao sư phụ lại nói mộ
Lưu tú tại Thánh Sơn?
Mang theo nghi vấn, trên lưng Trang Duệ vác mấy chục kg công cụ, đi hướng Thánh Sơn, tại đây sinh thái nguyên
thủy được bảo vệ rất tốt, những gốc cây già Thanh Sơn phần lớn là từ
trăm năm trở lên, trên mặt đất rất nhiều hoa cỏ không biết tên.
- Sư huynh, Thánh Sơn đẹp như này cũng bị mọi người quan tâm đến, làm sao mà tòa mộ lại không bị phát hiện nhỉ?
Khoảng cách cây cối trên mặt đất, thỉnh thoảng có nhìn thấy những cục
đất do máy xúc Lạc Dương xúc, nói rõ nơi này, cũng đã bị trộm mộ chú ý
đến, chỉ là Trang Duệ không biết vì sao những người kia lại không tìm ra mộ trung cổ trong lòng núi?
- Trang Duệ, mộ lớn nhà Hán chia làm mộ gạch cùng mộ ở sườn núi, gạch mộ đa số là lăng mộ của dân chúng
cùng đám đại thần triều đình, dùng máy xúc Lạc Dương là có thể tìm thấy.
Nhưng kiến trúc một đế vương ở bên trong núi, như mộ Bành Thành thời
Hán ở núi Sư Tử, chính là đào hết trong lòng một tòa núi, xây dựng lăng
mộ đế vương, cho nên máy xúc Lạc Dương không thăm dò xuống dưới được,
thường thường đều là chạm được nham bích, cũng không thể nào khảo sát
được đại mộ đại Hán.
Sau khi tiến sĩ Nhâm nghe được Trang Duệ nói, mở miệng giải thích cho hắn một chút, cho dù những cái máy xúc Lạc Dương có dùng tốt, cũng không có cách nào xuyên qua nham thạch của núi
được, phát hiện xâm nhập vào lăng mộ đế vương trong lòng núi.
Giáo sư Mạnh ở phía trước nghe được Nhâm Xuân Cường nói, quay đầu lại nói:
- Oh, khai quật ra mộ nhà Hán ở núi Sư Tử là giáo sư Vương, cũng là bạn cũ của ta, hắn là một người được các nhà khảo cổ khác rất tôn kính.
Theo như lời của tiến sĩ Nhâm mộ Hán ở núi Sư Tử, ngay tại quê quán của Trang Duệ, lúc đầu là Tây Hán phân đất phong hầu tại Bành Thành, đời
thừ ba Sở Vương Lưu đóng giữ lăng mộ, cả lăng mộ đục đá làm thất, xuyên
núi ẩn nấp, mộ thất ở trong lòng núi sâu hơn trăm thước.
Muốn nói phát hiện lăng mộ đế vương ở núi Sư Tử, không thể không đề cập tới
giáo sư Vương, hắn cùng giáo sư Mạnh là bạn học cùng trường ở Bắc Kinh,
lúc ban đầu là công tác tại thành phố Lạc Hà.
Sau khi giáo sư Vương công tác thành phố, trong thời gian hơn hai mươi năm, chủ trì
khai quật bảy tòa đại mộ của Sở Vương đại Hán, kỳ danh chữ được ghi vào
Anh quốc Cambridge.
Lúc ấy khai quật mộ Hán ở núi Sư Tử,
chính là một tòa mộ ở sườn núi điển hình, tòa lăng mộ này tổng cộng có : gian phòng, riêng là mộ thất đã chiếm diện tích cao hơn 850 mét vuông,
gần như là lấy hết một tòa núi Sư Tử.
Nhưng tòa đế vương này
đã bị trộm mộ ghé qua, rất nhiều vật quý giá đã bị lấy đi, nhưng ngay cả là như vậy, vẫn còn khai quật được hơn 2000 kiện vật quý giá được cấp
văn vật quốc tế ở bên trong.
Thế núi lên cao, nên tốc độ của
mọi người đi lên cũng chậm lại, mặc dù thân thể của giáo sư Mạnh không
tồi, nhưng rốt cục là đi nhanh sáu mươi người, đi được một chút, đều cần phải ngồi xuống nghỉ ngơi.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống
xuyên qua những tán cây cao lớn, chiếu vào đường mòn trên núi loang lổ,
có lúc lại có sóc từ trong khe cây thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó,
“Uỵch” tiếng kêu làm cho người thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, một con chim
gõ kiến nhẹ nhàng bay lên, hai cánh vàng trắng đan xen lập tức biến mất
trong rừng.
Một cơn gió, đem mùi thơm vào chop mũi Trang Duệ, tiếng chim hót xa gần tôn lên không gian vắng vẻ tĩnh mịch hiếm có.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà bọn người Trang Duệ dừng chân tại cây cổ thụ, cây cỏ nở hoa, u hoa dựng ở trong không gian, mỗi người cảm
nhận được rất nhiều nếp cổ xưa.
Cho nên được chôn cất ở núi
Đặng này cũng không uổng. Những vị đế vương này khi sinh thời thì hưởng
hết vinh hoa phú quý, sau khi chết cũng muốn bầu bạn cùng sông nước,
chiếm hết phong thủy tốt.
Đại Ngưu đi ở phía trước thỉnh
thoảng giới thiệu cho mọi người một ít thảo dược, chính là khi hắn và
Nhị Ngưu đi hái thảo dược tại Thánh Sơn, trong lúc vô tình phát hiện
vách núi bên kia, cửa động được che giấu gần hết, lúc này mới phát hiện
ra tòa mộ táng này.