Hoàng Kim Đồng

Chương 762: Chương 762: Nền tảng.(1)




Sau khi ăn cơm xong rồi trở lại viện bảo tàng, ở bãi đỗ xe bên cạnh viện bảo tàng đã có các loại xe du lịch xe buýt đỗ đầy ở đó, còn lại là các hướng dẫn viên du lịch tay cầm cờ nhỏ, dẫn theo các du khách đội mũ cơ quan du lịch tiến vào bảo tàng. Đám nhân viên bảo vệ của bảo tàng tai đeo bộ đàm vừa chú ý kiểm tra vé vào cửa vừa kiểm kê số lượng du khách tiến vào bảo tàng, hết thảy đều rất gọn gàng ngăn nắp.

Hiện tại cửa lớn của viện bảo tàng đã được kiểm soát bởi hàng rào điện tử, mỗi lần chỉ có thể cho hai người đi qua, để cho những nhân viên của viện bảo tàng kiểm tra vé. Đám người Trang Duệ đi vào tử cửa bên của viện bảo tàng, trực tiếp tiến thẳng tới phòng họp.

- Chú em, tôi sẽ không đi theo giúp vui nữa, khi nào trở về chúng ta sẽ liên lạc sau, tôi sẽ còn ở lại Bắc Kinh vài ngày.

Khi xuống xe, nhân lúc tiến vào trong phòng họp, Mã Bàn Tử đi đến bên người Trang Duệ, hôm nay Trang Duệ thật sự là quá bận, ngay cả người bạn có quan hệ thập phần thân thiết như Mã Bàn Tử cũng chưa có thời gian tiếp đón.

Trang Duệ nhìn Mã Bàn Tử trên trán vẫn còn đầy mồ hôi, có điểm ngượng ngùng nói:

- Anh mã, thật xin lỗi, khi nào xong việc, tôi sẽ mời anh đi ăn cơm.

Nghe nói chính mình mở bảo tàng, vẫn còn thiếu khuyết hạng mục đồ cổ, người anh em này đã chở một ô tô đồ sơn mài từ Tây Sơn đến đây, từ đồ sơn mài thời Hán, Đường, đến Minh Thanh cũng đều có, trong đó có đủ tinh phẩm, còn có cả những món đồ sơn mài mạ vàng giá trị xa xỉ.

Căn cứ theo những vật dụng tìm thấy được khi khảo cổ đã chứng minh, thời kì đồ sơn mài xuất hiện đầu tiên có thể là từ thời khì đá mới, ở thời đại Thương, Chu, Hán, Đường, đồ sơn mài tuy rằng cũng dùng trong sinh hoạt, nhưng phần lớn là dùng để làm đồ trang sức.

Mãi cho đến thời nhà Đường suy thoái đến thời Minh Thanh, đồ sứ phát triển mạnh, thay thế công dụng của đồ sơn mài. Lúc đó đồ sơn mài mới được cung đình và nhiều gia đình dùng làm công cụ trong cuộc sống.

Dựa theo tính toán của Trang Duệ, giá trị của những món đồ sơn này, chỉ sợ đã ngoài ba trăm ngàn.

Ba trăm ngàn đối với Trang Duệ và Mã Bàn Tử hiện tại mà nói, có thể không tính là cái gì, nhưng mà Trang Duệ sẽ nợ hắn một cái nhân tình. Bởi vì cho dù Trang Duệ có cầm 3000 vạn tiền mặt, chỉ sợ cũng không thể mua được những đồ vật này.

Chính là bởi vì có đám đồ sơn mài này, Trang Duệ chuẩn bị chia những hạng mục này thành những khu trưng bày nhỏ, giống như khu trưng bày ngọc thạch, khu trưng bày đồ sơn mài, có lẽ sau này sẽ căn cứ theo các loại đồ vật sưu tầm được, mà mở ra các khu trưng bày khác nữa.

Hiện tại khu trưng bày đồ sơn mài đã đang được tiến hành, tin tưởng sau một thời gian không bao lâu, những món đồ sơn mài từng vang danh trong lịch sử, sẽ có thể xuất hiện trước mặt du khách.

- Ăn cơm thì không cần, lúc nào có rảnh thì dẫn anh qua Myanmar chơi một chuyến là được, ha ha.

Mã Bàn Tử vỗ vỗ bả vai Trang Duệ, nói tiếp:

- Chú em, cả cuộc đời anh đều trông cậy vào ánh mắt để kiếm cơm, đã nhìn người nhiều như vậy, nhưng chỉ riêng tiểu tử người là ta không nhìn thấu, hãy làm cho thật tốt nhé.

Khi Mã Bàn Tử mới quen biết Trang Duệ hơn một năm trước kia, bản thân Trang Duệ và gia đình mới chỉ có khoảng hai ba trăm vạn, miễn cưỡng cũng có thể coi là một người có tiền, nhưng mà theo tài sản bây giờ mà nói, dĩ nhiên Trang Duệ có thể ngang hàng với Mã Bàn Tử.

Mã Bàn Tử có thể có được ngày hôm nay cũng đã ăn không ít đau khổ, quanh quẩn không ít đường vòng, trải qua hơn hai mươi năm phấn đấu mới có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, mà Trang Duệ có được tất cả những thư này, chẳng qua chỉ là dùng thời gian không đến hai năm ngắn ngủi, điều này làm cho Mã Bàn Tử đang ở độ tuổi trung niên hơn 40 tuổi, cũng có chút cảm giác mình đã già rồi.

Nhìn thấy thân hình mập mạp của Mã Bàn Tử biến mất ở cửa, trong lòng Trang Duệ cũng có rất nhiều cảm khái, nếu không phải là dựa vào đôi mắt này, thì mình sao có thể có được tất cả những thứ như thế này?

- Trang lão sư, sao ngài lại không đi vào vậy?

- Trang lão sư, tôi có kiếm được vài thứ đồ chơi từ đám người chết trên tay tôi, khi nào rảnh chúng ta có thể trao đổi một chút không ?

- Trang lão sư, một số thứ đồ trưng bày ở trong bảo tàng của ngài, ngài có ý muốn trao đổi hay không?

Hôm nay Trang Duệ cũng không có thời gian ở nơi này nhớ lại đắng cay ngọt bùi, Mã Bàn Tử vừa mới đi, đã có một đám người tới hỏi thăm hắn, đương nhiên những câu chuyện của bọn họ cũng không nằm ngoài đồ cổ.

- Có thể, có thể, khi nào xong việc chúng ta sẽ nói chuyện.

- A! Lưu Tổng, ngìa cũng đừng xem xét món đồ chơi của tôi nữa, vật này ở trong khu trưng bày của tôi, chỉ để xem chứ không bán.

Trang Duệ thuận miệng đáp lời mọi người, những người này rất có thể đều sẽ trở thành khách hàng của hắn, cũng là những khách hàng đến từ mọi nơi trên thế giới, luôn giữ gìn mối quan hệ tốt đẹp với những khách hàng này, là chuyện thập phần nên làm.

Giới đồ cổ tối chú ý là trao đổi, có những người sưu tầm đồ cổ rồi cất giữ là vì sở thích, nhưng mà càng nhiều hơn là những người sưu tầm đơn thuần là vì kiếm tiền, dùng việc này như một thủ đoạn mưu sinh, mà ở trong cả nước, những người kiếm cơm bằng nghề này cũng không hề ít.

Đừng có tưởng rằng có được thứ tốt là nhất định có thể bán được giá tốt, một món đồ cổ bản ra, là đã bị ảnh hưởng mọi mặt, như là độ tuyên truyền mạnh yếu của nhà đấu gia, cường độ của thị trường, còn có cả năng lực tiêu dùng của người mua.

Hơn nữa nhà đấu giá cũng lựa chọn vật để bán, không phải bất kỳ vật gì cũng đều có thể bán, nói theo cách khác ví dụ như là giao dịch đồ cổ bằng đồng thau, thông thường đều phải tiến hành kín đáo.

Cho nên, có rất nhiều người cho dù trong tay có đồ tốt, nhưng lại bởi vì đủ loại nguyên nhân kể trên, nên luôn phải giữ ở trên tay, không muốn bán ra, mà phải chờ người mua thích hợp.

Mà thực lực kinh tế mà viện bảo tàng thể hiện ra, là không thể nghi ngờ, Trang Duệ lại càng là trường hợp bất đồng, hắn nói thẳng ra những món đồ cổ mình muốn mua, cho nên có rất nhiều người đều biểu đạt ra ý tứ muốn trao đổi với Trang Duệ.

Vừa nói chuyện khách sáo với mọi người, vừa đi vào trong phòng họp của bảo tàng. Phòng họp lớn trong viện bảo tàng chật kín chỗ ngồi, có thể nói đây chính là sự kiện đầu tiên xảy ra trong giới cổ vật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.