Hoàng Kim Đồng

Chương 951: Chương 951: Người điên Mục Pháp (1)






- Vệ sĩ của Mục Tháp, vừa nãy ở nơi giao dịch có chút không thoải mái.

Trang Duệ liếc mắt nhìn người da đen vừa mới đi theo sau bảo vệ Mục Tháp, xem tính cách bộ dạng người kia thực sự là có thù tất báo, rõ ràng còn chờ ở chỗ này.

- Mục Tháp Ả Rập?

Sau khi Kiều Trì nghe vậy, lập tức sắc mặt nghiêm nghị, tay phải đặt ở bên cạnh thắt lưng không tự kìm hãm được, tay trái đẩy Trang Duệ, nói:

- Trang, nhanh lên xe đi.

Trang Duệ bị ba người Kiều Tri vây quanh ở giữa, một đường chạy chậm đến bãi đỗ xe, thẳng đến kéo mở cửa xe ra, Kiều Trì mới thở dài một hơi, hai mắt nhìn xuyên qua cửa kính của xe, nhìn ra bên ngoài cảnh giác.

- Kiều Trì, không đến mức chứ? Ở nơi đông người, bọn họ có thể làm gì sao?

Trang Duệ cảm giác Kiều Trì có chút ngạc nhiên, Mục Tháp lại điên cuồng, vậy cũng là tại Ả Rập, hiện tại là ở Nam Phi, hắn cho dù nghĩ chính mình bất lợi, chỉ sợ là cũng cần thời gian đi tìm bọn rắn độc. Trang Duệ cũng không tin Mục Tháp dám ôm một súng tiểu niên tìm đến mình?

- Trang, Mục Tháp giết người chẳng phân biệt địa phương, chỉ cần có một súng ngắm, là hắn có thể bắn đầu ngài nổ tung rồi.

Kiều Trì cười khổ, thấy bên ngoài không động tĩnh gì, lúc này mới nói tiếp:

- Trang, vì sao ngài trêu chọc hắn? Người này chính là người điên, hắn chỉ bởi vì vài lời nói, người của hắn mạo phạm đã làm cho đau đớn bảy ngày mới chết.

Hơn nữa ở nơi xem kim cương Mục Tháp không cho phép bất cứ một kẻ nào cạnh tranh giá cả cùng với hắn, bằng không sẽ…

Kiều Trì lấy ta tạo thành tư thế một người nổ súng, trên mặt cười khổ, hắn không nghĩ tới tiện tay tiếp nhận một nhiệm vụ, lại có thể chọc giận Mục Tháp, nếu như biết trước như vậy, nhất định Kiều Trì sẽ không nhận việc làm ăn này.

- Bảy ngày? Vậy không phải là tùng xẻo hả?

Trang Duệ nghe vậy sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Mục Tháp còn có sở thích như vậy? Thật là điên cuồng, nếu đặt vào một nước thời cổ đại, tên này chính là một đao phủ chuyên nghiệp.

Bành Phi hiểu được tiếng Anh, chẳng qua là vừa rồi để ý tình hình bên ngoài, đang nhìn đến hai người da đen cùng một người Ả Rập đang đứng ở cách ô tô của mình hơn mười thước, lập tức hướng Trang Duệ hỏi:

- Trang ca, có phải là người Ả Rập kia?

- Là hắn.

Trang Duệ thấy Mục Tháp đang nhìn về hướng ô tô của mình, ra tay động tác một người nổ súng, không khỏi thù hận có chút nghiến răng kèn kẹt.

- Ta đi giết chết hắn.

Khi Bành Phi nói, tay phải vỗ trên bả vai Kiều Trì một chút, ngay sau đó đập vào bả vai Kiều Trì như tia chớp, năm ngón tay như cái lưỡi câu, dùng sức bóp.

Nhất thời Kiều Trì cảm thấy toàn bộ bả vai bị tê dại, không đợi hắn phản ứng, khẩu sứng ở bên hông đã nằm trong tay Bành Phi.

Vẻ mặt Bành Phi đằng đằng sát khí, trên nòng súng màu bạc phản chiếu vào, có vẻ càng thêm dữ tợn, kéo cò súng một chút rất thuần thục, nhìn thoáng qua thấy đạn bên trong nòng súng, Bành Phi chuẩn bị đẩy cửa xuống xe.

- A, trời ạ, dừng tay, chết tiệt, ngươi muốn tất cả chúng ta bị chết hả?

Thời gian Bành Phi chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, Kiều Trì mới phản ứng, dùng tay kéo Bành Phi lại, lớn tiếng quát, xe chống đạn này cách âm, nhưng thật ra không sợ bị bên ngoài nghe thấy.

- Nếu như ngươi giết Mục Tháp ở chỗ này, ta dám cam đoan chiếc xe không đi nổi quá 5km, ngươi nghĩ rằng chiếc xe này có thể ngăn cản được dừng lại sao?

Gần như Kiều Trì rít gào lên, miệng phun khắp trong xe, Trang Duệ không thể không ra tay ngăn cản một chút.

- Bành Phi, Kiều Trì nói rất đúng, trả lại khẩu súng cho hắn đi.

Trang Duệ biết thế lực của Ca Trát Phỉ ở Châu Phi, chính mình có thể giết Mục Tháp, nhưng chính mình nếu giết chết hắn, chỉ sợ mình đang ở trên máy bay rồi, thì Ca Trát Phỉ cũng phái ra máy bay chiến đấu bắn mình xuống.

Hơn nữa coi như là mình có bình an trở về nước, phỏng chừng ngành có liên quan bên trong nước, khẳng định trước tiên sẽ mời mình đi uống trà.

- Trang ca, bằng không các người rồi trước đi, ta đi để giết chết hắn.

Bành Phi có chút không cam lòng, đừng nói là con trai Ca Trát Phỉ, cho dù là Ca Trát Phỉ đối với mình bất lợi, Bành Phi cũng sẽ không chút do dự giết chết hắn.

- Bỏ đi, buổi tối ngày mai chúng ta rời đi, tóm lại trước khi rời khỏi tránh va chạm.

Trang Duệ lắc đầu gạt bỏ ý kiến của Bành Phi, tuy rằng trong đầu hắn vẫn rất hung hăng muốn bắn một phát, thế nhưng tự biết Trang Duệ không thể gánh chịu nổi hậu quả như vậy.

Sau khi nghe được Trang

Duệ nói, Bành Phi lui kẹp đạn xuống, sau đó kéo súng lại, lùi người lại, lúc này mới trả lại khẩu súng cho Kiều Trì.

Thật sự mà nói, Bành Phi thật đúng là không thể nào để ý bộ đội đặc chủng nước ngoài, ngoại trừ cá nhân bọn họ được trang bị ở bên ngoài rất tốt, sức nhẫn nại và thực chiến, so với chính mình trước đây ở trong đơn vị bộ đội dốc sức, kém không phải là ít.

Về phần Lan Bác sử thái long sở diễn, đúng là truyện tiếu lâm, ai cũng biết nói đại binh nước Mỹ chỉ cần bị bắt trên chiến trường Việt Nam, lập tức hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, làm cho đối phương hiểu nhầm mà nổ súng, động tác kia đều là do trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.

- Bành Phi, ngươi luyện chính là kungfu Trung Quốc sao? Ta muốn, sau khi trở lại khách sạn, chúng ta có thể luyện thêm.

Kiều Trì xoa vai phải vẫn còn có chút đau, trên mặt có chút phẫn nộ, làm vệ sĩ cho Trang Duệ, rõ ràng dưới tình huống không có năng lực, bị người cướp đi súng, điều này làm cho Kiều Trì rất mất mặt.

- Ngươi? Không phải đối thủ.

Bành Phi khinh thường liếc mắt nhìn Kiều Trì, binh sĩ trên chiến trường còn có thể có tác dụng, thế nhưng so với thân thủ và giết người, ba người Kiều Trì cũng không phải đối thủ của chính mình.

- Haizz, không, không có thử qua sao mà biết được.

- Kiều Trì, ta cảm thấy hiện tại ngươi, cần phải để ý đến an toàn của chúng ta hơn nữa, mà không phải cùng anh em ta luyện tập.

Trang Duệ thấy Kiều Trì không nghe theo bộ dạng không muốn buông tha, nói xen vào cắt đứt lời Kiều Trì, hắn cảm giác được tính cách của Mục Tháp kiêu ngạo ương ngạnh, rất có khả năng gây phiền phức cho mình.

- Đúng, đúng, Trang Duệ, ta có một đề nghị.

Trang Duệ nói để Kiều Trì nhớ tới thân phận của chính mình, nói tiếp:

- Ta đề nghị ngài hủy bỏ hành trình đến mỏ quặng ngày mai, sau đó khi giao dịch kim cương xong, lập tức rời khỏi địa phương quái đản này. Như vậy đối với tất cả mọi người chúng ta mới có lợi, ngài xem thế nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.