Hoàng Kim Đồng

Chương 742: Chương 742: Nhân mạch.(3)




Đang lúc Trang Duệ chuẩn bị quay người trở vào trong khách sạn, trong một chiếc xe dừng lại cách Trang Duệ bốn năm mét, Dư Chấn Bình hạ cửa kính xuống, lộ mặt chào hỏi Trang Duệ.

- Nhâm lão bản, ngài ở đây... Ai, mọi người không phải mới giao dịch lần đầu, cần phải vậy không? Thời điểm tôi từ Bắc Kinh và Tây Tạng, đều đã đi chợ đêm, nhưng cũng không gặp ai cẩn thận như ngài cả.

Trang Duệ nhìn thấy Dư Chấn Bình, nhịn không được nói vài câu cho đỡ bực mình, nhưng lời này rơi vào trong tai của Dư Chấn Bình, là điều rất bình thường, nếu như Trang Duệ đứng đợi dưới trời nóng trong thời gian như thế này, một chút phản ứng cũng không có, thì sẽ làm cho Dư Chấn Bình hoài nghi.

- Trang lão bản, ha ha, không có ý tứ, đúng là không có ý tứ, lúc nãy bị kẹt xe, chậm trễ chút thời gian.

Dư Chấn Bình đẩy cửa xe đi xuống xe, liên tục thở dài bồi tội với Trang Duệ, tư thái hạ rất thấp, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ba lô sau lưng Bành Phi, hơn nữa tay trái luôn đặt trong túi quần, không có rút ra.

Kỳ thật vừa rồi Dư Chấn Bình chỉ giấu mình trong một góc rẽ đối diện khách sạn, quan sát bên cạnh Trang Duệ có người theo dõi hay không, thẳng đến khi không có cảm giác nguy hiểm, lúc này mới xuất hiện, nhưng bởi vì bản thân hắn ẩn mình trong bóng tối một thời gian dài, trong lòng Dư Chấn Bình luôn có một cổ cảm giác bất an.

- Nhâm lão bản, bây giờ chúng tôi còn chưa ăn cơm, bằng không chúng ta vào khách sạn ăn ít đồ.

Trang Duệ vỗ vỗ lên cái ba lô trên vai của Bành Phi, dùng thân thể ngăn cản ánh mắt của của tổ xe, kéo ra một khe hở trên ba lô, sau khi Dư Chấn Bình liếc mắt nhìn thấy, hạ giọng nói ra:

- Nhâm lão bản, thế được chưa? Trang mỗ thành tâm giao dịch a.

- Trang lão bản, hay là thế này, đợi chuyện này hoàn tất, tôi còn phải xin ngài một bữa cơm.

Dư Chấn Bình nuốt từng ngụm nước bọt, giữa trưa hắn chỉ ăn hai cái bánh bao, cái bụng còn đói hơn cả Trang Duệ, nhưng nhìn thấy ba lô tiền của Trang Duệ, "Nhâm lão bản" vẫn có cảm giác nên lấy an toàn là trên hết.

- Được, sau khi làm xong tôi sẽ mời ngài một bữa.

Trang Duệ gật đầu đáp ứng, hắn mở cửa xe và đi vào, mà Dư Chấn Bình đương nhiên là ngồi trước, hắn bảo lái xe đưa Trang Duệ rời khỏi khách sạn Quốc Mậu, đi vào một đại lộ, xe cộ lui tới rất nhanh, chiếc xe chạy nhanh rời khỏi khách sạn, biến mất trong dòng xe ngược xuôi.

- Mục tiêu xuất hiện, mục tiêu xuất hiện, xe số ba, hiện tại chạy đến trước xe của mục tiêu, tốc độ chậm lại một chút, sau đó để cho xe của mục tiêu vượt qua.

- Số ba hiểu, đã phát hiện xe của mục tiêu, đang theo dõi, đang theo dõi...

- Số năm, số năm, xe mục tiêu sắp đi vào giao lộ Trung Nguyên, cố gắng bám theo, nhất định không được làm mất dấu.

- Số năm hiểu, số năm hiểu.

Nhìn thấy Dư Chấn Bình đã xuất hiện, bọn người Tương Ngô lập tức bận rộn, đưa ra hàng loạt chỉ thị cho các tổ truy tung, vì tránh cho Dư Chấn Bình hoài nghi, Tương Ngô đã bố trí ba chiếc xe đậu ở chung quanh khách sạn và đại lộ Trung Nguyên, cộng thêm việc bố trí ba chiếc xe mang bản số bản địa Trịnh Châu, có thể theo dõi luân phiên.

...

- Ai, tôi nói vị sư phụ này, rốt cuộc muốn thế nào? Tôi không có tiền a.

Sau khi chạy bốn năm vòng quanh bờ sông, người lái xe lúng túng, tuy mấy năm gần đây chuyện giết người cướp xe rất ít, nhưng khó bảo toàn mấy người này không phải là bọn cướp, nhất là khi sau lưng Bành Phi vác hai ba lô tiền, không phải là để đựng thi thể sao?

Ngữ khí Dư Chấn Bình bất thiện, nói ra:

- Cũng không phải muốn tiền của ngươi, mở cửa ra.

- Cho tiền tôi cũng không mở, thật xin lỗi, tôi không mở cửa đâu...

Người lái xe nhìn thấy thân thể của Dư Chấn Bình nhỏ thó nhưng lại bộc phát ra giọng nói thô to, vốn có điểm sợ hãi, nhưng sau khi nghe Dư Chấn Bình nói không cần tiền, cho nên cho xe quẹo vào lề đường, phanh xe lại dừng trước mặt mấy cửa hàng bên đường, sau khi nhìn thấy dòng xe qua lại cũng nhiều, nên lớn gan nói ra:

- Các người nên xuống xe đi, nếu không tôi sẽ báo động đấy.

- Đây là thái độ gì? Có tin ta đánh ngươi một trận không?

Sau khi nghe vậy, tên lái xe lập tức bỏ chạy, Dư Chấn Bình rất hài lòng, mắng tên lái xe một câu.

Sau đó hắn quay mặt lại phía sau, nói:

- Xin lỗi, tên lái xe này không có tố chất, Trang lão bản, chúng ta nên đổi xe thôi.

Sở dĩ Dư Chấn Bình bỏ xe lại, bởi vì phòng ngừa có người theo dõi, thời điểm hắn đi theo Dư lão đại, mỗi lần đi giao dịch, thường thay đổi xe nhiều lần, tuy Dư Chấn Bình không quen làm vậy, nhưng trong mèo vẽ hổ cũng được, trong lòng cũng an tâm một chút.

Nhưng Dư Chấn Bình không biết, trước mặt khoa học kỹ thuật hiện đại, cho dù hắn mang Trang Duệ đi xuống đất, vẫn bị phát hiện ra, trừ phi hắn thuyết phục được Trang Duệ đồng ý khỏa thân đi giao dịch.

Sau đó ném hai cái túi đi, lúc đó cảnh sát mới không phát hiện ra hắn.

Trang Duệ gật đầu, nói ra:

- Được rồi, nhưng Nhâm lão bản, nắm chặt thời gian, đợi chuyện này xong xuôi, chúng ta sẽ đi ăn một bữa.

Biết hành vi của mình là trái pháp luật, cho nên Trang Duệ phải biểu hiện ra vẻ cẩn thận, cho nên đối với đề nghị đổi xe cũng không có dị nghị gì, nhưng hắn vẫn thúc dục Dư Chấn Bình một tiếng, bởi vì hắn quá đói.

Ở Trịnh Châu này là một thành thị lớn, rất nhanh, bọn Trang Duệ lại gọi được một chiếc xe, nhưng lần này Dư Chấn Bình không chạy lòng vòng nữa. Thời điểm lên xe, chạy thẳng một đường, do Dư Chấn Bình chỉ hướng, bảo lái xe đi theo.

- Số một, số một, chiếc xe mục tiêu đi ra hướng ngoại ô, con đường này rất ít xe, có nên theo dõi hay không, cho xin chỉ thị.

Dư Chấn Bình đi đường này, chính là phương hướng đi Tiêu Sơn Mã Gia Lĩnh, con đường này vào buổi tối, xe cộ tương đối ít, xe số năm theo dõi sợ phát giác, cho nên không đi theo cùng.

- Con đường này đi thông tới nơi nào?

Tương Ngô ngồi ở trong xe chỉ huy, hỏi một vị cảnh sát bản địa bên cạnh.

- Chỉ có thể đi thông tới Tiêu Sơn Mã Gia Lĩnh và thành phố Tâm Mật.

- Được rồi, xe số một và số năm đi theo một con đường khác chạy tới hai địa phương này, chú ý ẩn nấp, không nên làm cho mục tiêu nghi ngờ.

Tương Ngô suy nghĩ một lát, đưa ra mệnh lệnh, hắn đã biết được, nơi tập đoàn trộm mộ họ Dư giấu cổ vật, hắn không phải rất xa. Hơn nữa Tương Ngô cũng không sợ mất dấu, cho dù Trang Duệ và Dư Chấn Bình giao dịch xong, thì hắn cũng có thể căn cứ vào ba lô tiền, tập trung vị trí của Dư Chấn Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.