Hoàng Kim Đồng

Chương 706: Chương 706: Nhân tài chuyên nghiệp (1)




Lần trước Trang Duệ phối hợp với Miêu Phỉ Phỉ điều tra bản án trộm cổ mộ ở Hồ Bắc, có đi chợ đêm một chuyến, sau đó thân phận của Miêu Phỉ Phỉ bị Kim Bàn Tử biết rõ, nếu không phải Trang Duệ có quan hệ không tệ với hắn, chỉ sợ sớm đã truyền đi.

Đồ cổ đều có luật lệ của đồ cổ, bởi vì quốc gia hạn chế, rất nhiều đồ cổ có lý cũng không nói được, có những cổ vật thượng phẩm, cho nên rất kiêng kỵ cảnh sát, nếu việc này của Trang Duệ truyền đi, thì chợ đêm bốn phía ở Bắc Kinh, tuyệt đối sẽ liệt hắn vào sổ đen.

Sau này bảo tàng của hắn khai trương, không thiếu việc phải liên hệ với tam giáo cửu lưu trong giới cổ vật ở Bắc Kinh này, Trang Duệ không muốn bị người ta dán nhãn hiệu "Tay sai".

- Trang Duệ, xin anh nói chuyện nghiêm túc, bây giờ tôi đại biểu cảnh sát nói chuyện với anh.

- Tôi không muốn giúp, tôi sợ phiền toái!

Nói cho cùng, Trang Duệ đúng là sợ phiền toái, nhất là liên lụy đến Miêu Phỉ Phỉ, bởi vì vừa rồi, chuẩn vợ thiếu chút nữa bỏ nhà rời đi, nếu có chút liên hệ nào, chỉ sợ cả mẹ hắn cũng không nhận hắn là con nữa.

- Phiền toái? Phiền toái cũng là anh gây ra, Trang Duệ, bản án của anh ở Thiểm Tây gặp phải, là cùng một bản án, hơn nữa hiện giờ người trực tiếp liên quan tới bản án tiếp xúc với anh, cho nên chúng tôi mới tìm anh, hi vọng anh có thể phối hợp.

Âm thanh trong loa truyền tới, làm cho Trang Duệ sửng sờ một chút, lần kinh nghiệm ở Thiểm Tây, đã làm cả đời Trang Duệ cũng không quên được, đó là lúc Bạch sư cứu chủ, đã lưu lại một cái bóng mờ trong lòng Trang Duệ.

Trang Duệ điều chỉnh sắc mặt, mở miệng hỏi:

- Có phải cô nói người rao bán Thanh Đồng Tước hôm nay, có liên quan tới bản án ở Thiểm Tây?

Dư lão đại tự bạo, một nửa nguyên nhân thuộc về Trang Duệ và Bạch sư, nếu không phải hắn không liên quan tới vụ án thì đã bị kết án, mà nói không chừng những tên kia không giữ quy tắc muốn tìm mình báo thù, Trang Duệ khôn dám khinh thường chút nào.

Nếu như tên nam nhân nhỏ bé họ Nhâm kia, đúng là đồng bọn của Dư Đại Đồng, vậy thì trọng khí như lời của hắn nói, lai lịch tựu rất rõ ràng.

Thời điểm ở Thiểm Tây, những những nhân viên phá án nói không ít chi tiết cho Trang Duệ nghe, một đám người Dư lão đại, tung hoành Hà Bắc, Sơn Đông, Hà Nam, Thiểm Tây to như vậy, cho nên cổ vật trong tay của chúng nhiều vô số kể.

Hơn nữa đội trộm mộ này, thời gian tồn tại rất dài, căn cứ vào công tác thống kê của cơ quan chuyên môn, thời gian tồn tại của chúng gần mười năm, đã trộm hơn trăm ngôi mộ cổ, cơ hồ là làm cho cơ quan liên quan phát rồ, có rất nhiều quốc bảo bị trộm đi.

Với thực lực của Dư lão đại, tìm được vài món trọng khí, đúng là không có gì khó, Trang Duệ đã nhìn thấy ảnh chụp cổ vật, phần lớn đều là một ít trọng khí và cổ ngọc dùng để tế trời, có thể nói là giá trị liên thành.

Hơn nữa bởi vì bọn chúng trộm mộ quá ác liệt, làm cho rất nhiều cổ mộ không thể chữa trị được, không cách nào khảo chứng niên đại lịch sử, hình thành rất nhiều vụ án không đầu mối, ngay cả người làm học thuật khảo chứng như Mạnh giáo sư, mỗi lần nói đến, đều có biểu lộ vô cùng đau đớn.

- Miêu cảnh quan, nếu cô đã biết rõ người nọ là kẻ có liên quan tới các vụ trộm cổ vật ở Thiểm Tây, trực tiếp bắt lại là được, tìm tôi làm gì?

Hiểu rõ ràng như các ngón tay, Trang Duệ không rõ vì sao Miêu Phỉ Phỉ lại tìm hắn, vẫn có chút không rõ, lần trước đã bắt được Dư lão thất, căn bản không cần tang chứng, trực tiếp ra trát bắt người, chẳng phải là xong việc rồi sao?

- Trang Duệ, tôi nghĩ là chúng ta nên gặp mặt nói với nhau thì hơn, có một số việc trong điện thoại nói không rõ ràng, anh yên tâm, tôi tìm anh chỉ là vì bản án, nếu như sau này không muốn tôi làm phiền, anh có thể đem bạn gái của mình qua gặp tôi.

Miêu Phỉ Phỉ thở dài, nàng biết rõ nguyên nhân vì sao Trang Duệ không muốn dính vào bản án, hơn nữa cũng không muốn kết giao quá sâu với mình, với tư cách là một nữ nhân, Miêu Phỉ Phỉ cũng có tự tôn, thời điểm nói lời này, nàng cũng phân rõ giới hạn giữa mình và Trang Duệ.

- Miêu cảnh quan, ý của tôi không phải vậy, thật sự không có ý này.

Trang Duệ nghe thấy lời của Miêu Phỉ Phỉ có chút nặng nề, vội vàng giải thích, mặc dù tính tình Miêu Phỉ Phỉ có chút ngay thẳng, trong mắt không chịu được hạt cát, nhưng đó là một nữ nhân tốt, một người bạn tốt.

- Thôi đi, không cần phải nói, nếu bây giờ anh có thời gian, hi vọng anh phối hợp điều tra một chút, nếu như không có thời gian, ngày mai tôi có thể bảo đồng sự đi tìm anh bàn chuyện.

Miêu Phỉ Phỉ chen ngang lời nói của Trang Duệ, âm thanh của nàng trong bóng tội lộ ra chút quạnh quẽ.

- Huyên Băng, em xem...

Trang Duệ dùng tay che chỗ thu âm của điện thoại, nhìn về phía Tần Huyên Băng.

- Nhìn em làm gì? Anh đi đi, coi như em chưa nói gì cả!

Tần Huyên Băng tức giận liếc nhìn Trang Duệ, quay người đi vào trong phòng, thời điểm đẩy cửa phòng, quay đầu lại nói ra:

- Trang Duệ, em tắm trước, chờ anh trở về a.

Nhìn thấy thân ảnh Tần Huyên Băng tiến vào trong phòng, Trang Duệ có chút dở khóc dở cười, tâm của nữ nhân khó dò như kim dưới biển, đúng là quá khó hiểu a?

- Đi, Miêu cảnh quan, tôi lập tức đi ngay.

Sau khi Trang Duệ cúp điện thoại, lắc đầu, đi ra khỏi nhà, đi qua một con phố yên tĩnh, trước mặt đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đậu ở đầu phố.

- Miêu cảnh quan, tìm địa phương ngồi xuống nói chuyện chứ?

Trang Duệ mở cửa và ngồi vào xe, người lái xe là Miêu Phỉ Phỉ, nàng mặc một thân công phục, rất xinh đẹp, nhưng so với hai tháng trước, đã gầy đi rất nhiều.

Trang Duệ hiện tại cũng ý thức được thân phận của mình, thật sự không thích hợp mở miệng nói chuyện ba hoa với nữ nhân này, mà cũng không giống như trước kia kêu tên của nàng, lúc này tăng thêm hai chữ cảnh quan.

- Không cần!

Miêu Phỉ Phỉ sửa kính xe lại, sau đó liếc nhìn Trang Duệ, nói ra:

- Nơi này có tư liệu của nghi phạm và ảnh chụp, anh trước tiên nên xem một chút.

Lúc nói chuyện, Miêu Phỉ Phỉ uốn éo thân thể, đưa cho Trang Duệ một túi văn kiện, hơn nữa còn mở đèn trong xe.

- Anh nhìn đi, trên tấm ảnh có anh trong đó, có phải người trong tấm ảnh, hôm nay anh đã nhìn thấy không.

- Dư Chấn Bình, ba mươi hai tuổi, thân cao một mét năm hai, người ở Hà Nam khu Lạc Dương, đứng thứ tám trong nhà, ngoài ra còn có Dư lão bát, Dư Thiểm Trọng, là những thủ phạm trong trong các vụ trộm mộ, từ lúc mười sáu tuổi đã bắt đầu làm chuyện trái pháp luật, tham dự hơn trăm vụ trộm mộ lớn nhỏ, bắt đầu bỏ trốn vào tháng sáu năm 2004.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.