- Cáy này... Đây là kim ti phượng quan, coi chừng, sắp đặt phải cẩn thận.
Cũng không biết cái vạn thọ bị này bao nhiêu tầng, dù sao cứ xốc lên
mỗi tầng, cơ hồ mỗi tầng đều có một ít vật bồi táng, phần lớn đều là nữ
nhân sở dụng, mà đầu của quan tài được thanh lý trước hết, mà một ít cổ
vật quan trọng cũng xuất hiện.
Từ camera Trang Duệ nhìn thấy, đây là một cái mũ phượng, cả mũ phượng chỉ dùng tơ vàng để chế thành,
chạm trỗ cầu kỳ, giàu có quý phái, hơn nữa phía trên còn khảm nạm mấy
chúc khối bảo thạch.
Mũ phượng nang cao lên, mà cả cái mũ
phượng tạo hình thành một con phượng hoàng vàng, trong miệng phượng ngậm một khối châu báu, phục trang đẹp đẽ hòa lẫn với vàng, cực kỳ tráng lệ.
Sau khi Mạnh giáo sư nghiêng người nâng mũ phượng lên, cả mộ thất đều lộ ra ánh sáng chói mắt.
Sau khi cất kỹ mũ phượng, Mạnh giáo sư và tiến sĩ Nhâm từng bước thanh
lý số gấm còn lại, sau khi hao phí hai tiếng đồng hồ, chỉ trong cái quan tài này, lại móc ra hơn hai trăm ba mươi món cổ vật.
Một cái đầu lâu còn sót lại một ít lông xuất hiện, đó là thi cốt của nữ nhân,
cuối cùng cũng hiện ra trước mắt của mọi người.
Nói trung
thực ra, trong quan tài của một thất u ám quỷ dị, nhìn thấy thi hài
người chết, cùng nhìn thấy thi hài người chết ở bên ngoài rất khác biệt, tuy Trang Duệ là người vô thần, nhưng trong nội tâm cũng có cảm giác
sởn hết cả gai ốc.
Đoán chừng đây là lần đầu tiên Trang Duệ
tham gia vào công tác khai quộc hiện trường khảo cổ mộ táng, trừ hắn ra, những người còn lại làm như không thấy, Mạnh giáo sư kéo căng đôi bao
tay, đã bắt đầu kiểm tra răng của thi cốt.
Nhìn thấy Mạnh
giáo sư trực tiếp lấy kính lúp ra, đưa mặt nhìn vào đầu của người chết,
tóc của Trang Duệ như dựng thẳng lên, Trang Duệ tự vấn lòng, chỉ sợ bản
thân hắn sẽ không chuyên nghiệp như vậy.
Các nhà khảo cổ học
nếu như chọn học ngành khảo cổ học, không chỉ cần học lịch sử học và hóa học học, mà đối với giải phẫu y học cũng cần phải biết tới, tối thiểu
nhất là sau khi nhìn thấy người chết, cũng phải biết thi thể tử vong
bình thường hay không tử vong bình thường.
- Từ trình độ mài mòn của hàm răng nữ nhân này, có lẽ tuổi không lớn, tối đa không cao hơn ba mươi, chẳng lẽ là nhân tuẫn?
Mạnh giáo sư sau khi kiểm tra bộ hài cốt, sắc mặt có chút ngưng trọng,
mọi người ở đây cũng biết, dùng người sống chôn cùng, chính là tập tục
mai táng của người cổ đại, có thể là thê thiếp của người chết, tùy tùng
hoặc nô bộc cũng bị mai táng chung, cái này gọi là nhân tuẫn.
Dùng người sống chết theo, có thể nói là chế độ dã man tàn nhẫn nhất
của lịch sử cổ đại Trung Quốc, sau đời Tần Hán thì thu liễm, thường
thường là được thay thế bằng tượng gỗ, tượng đá, sau đời Tần Hán thì
tuẫn táng người sống rất ít.
Nhưng vào đời Minh, nhân tuẫn
theo gió tro tàn lại cháy, từ khi Minh Thái Tổ mà bắt đầu, Minh Anh Tông chấm dứt chế độ tuẫn táng, sau đời nhà Thanh Hoàng Thái Cực, Thuận Trị
đều tồn tại chế độ tuẫn táng, tới đời Khang Hi mới chấm dứt chế độ tuẫn
táng thời phong kiến.
- Lão sư, có lẽ là giết trước, sau đó mới mai táng chung không?
Tiến sĩ Nhâm có chút không đồng ý, nhân tuẫn trước thời Tần Hán, sẽ
không hậu táng như thế này, phần lớn đều là chôn cùng vũng hố, đem người sống bỏ vào trong hố rồi chôn, hoặc là bỏ người sống vào trong mộ thất
của người chết, đóng cửa mộ lại, sau đó để bọn họ chết ở bên trong.
Chỉ có Minh triều và Thanh triều, mới cho phép những phi tử này tự vận, sau đó mới dùng quan tài, an táng bên trong mộ thất của hoàng đế, nhưng rất hiển nhiên, đây tuyệt đối không phải là mộ táng của thời Minh
Thanh.
Theo lời của tiến sĩ Nhâm, cho phép chết trước sau đó
mới cho an táng chung, cũng là cách làm thường dùng của thời Minh Thanh, sau khi lăng mộ của hoàng đế tu kiến xong, nếu như hoàng hậu chết sớm,
sẽ sắp đặt vào trong đó trước, đợi đến lúc hoàng đế sau khi chết, lại mở cửa mộ táng ra, an táng chung một mộ thất.
Cũng đúng là như
thế, vị trí của lăng mộ hoàng đế Thanh triều là rõ ràng nhất, như người
đời điều biết, bởi vì dễ dàng mở ra như vậy, Tôn Điện Anh đã trộm mộ của Từ Hi và Càn Long không còn gì.
Mạnh giáo sư lắc đầu, nói ra:
- Không có khả năng, mộ thất đã đóng lại rất khó mở ra, có lẽ là tuẫn
táng, nhưng có thể ở chung một thạch quan, chắc hẳn nữ nhân này có địa
vị rất cao.
Mộ táng của hoàng đế cổ đại, nhất là mộ tàng của
hoàng đế Tần Hán và mộ táng của hoàng đế triều Nguyên, là cực kỳ che
giấu, chỉ có hoàng gia mới biết, dù có ghi chép cũng không trọn vẹn
không được đầy đủ, chỉ biết được phương vị đại khái, một khi mộ táng
phong bế, tuyệt đối là không mở ra lần nữa.
Mạnh giáo sư vừa
dứt lời, lúc này cẩn thần tìm kiếm trong thạch quan, hắn muốn tìm một ít vật có thể chứng minh thân phận của chủ nhân, nhưng đáng tiếc là, trừ
vật bồi táng, không có văn tự nào nữa.
- Đi, đem Cửu Khiếu Nội Ngọc trong miệng ra, những vật này là thứ bọn trộm mộ thích lấy nhất.
Khai quật thi cốt của nữ nhân này, hứng thú của Mạnh giáo sư đối với cổ mộ này càng lớn, hiện tại hắn đã có thể khẳng định, chủ nhân của mộ
táng này, thậm chí rất nhiều khả năng là mộ thất tuẫn táng, dù sao lấy
thân phận chủ mộ thất, không chỉ có một người tuẫn táng.
Thông tục giảng: "Cửu khiếu" chính là hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi,
miệng, trước âm đạo niệu đạo và hậu môn, sau đó nhét ngọc vào, trên cơ
bản đã rơi xuống quan tài, rất nhanh được nhặt ra.
Nhưng ngọc được nhét trong hậu môn, thì sau khi nhân viên công tác mang thi cốt ra ngoài bỏ vào trong túi, mới đem ngọc nhét này lấy ra.
Trang
Duệ đã xem qua, là chỉ Ngọc Thiền (ngọc con ve), Ngọc Thiền còn lại là
Vương Hàm, được cho vào miệng hoàng đế sau khi chết.
Đây là
Ngọc Thiền có đầu mắt lớn, thân cánh nhỏ hình dáng thon dài, kỹ thuật
tinh xảo, sau khi cầm Ngọc Thiền lên, nhìn về phía trên ẩn ẩn có chữ bát (八), điển hình cho kỹ thuật điêu khắc bát đao.
Đầu Ngọc
Thiền không có lỗ thủng, thuần túy là ngọc được dùng làm chôn cất mới
làm thế, chất liệu ngọc thượng đẳng, nhưng phía trên có thấm máu, cho
nên bên ngoài thân ngọc có chút hồng, vừa nhìn là biết nó đã thấm vào
trong ngọc, cầm ở trong tay huyết quang lưu động, vừa nhìn là biết không phải phàm phẩm.
- Dù thế nào, Trang Duệ, nhìn thấy có phải không bỏ xuống được đúng không..., ha ha...
Sau khi tiến sĩ Nhâm thu thập đồ vật ở đây xong, nhìn thấy Trang Duệ
yêu thích không buông tay vuốt vuốt Ngọc Thiền, không khỏi nói đùa, hắn
biết rõ Trang Duệ là từ đồ cổ phát triển tới khảo cổ, nhìn thấy những
vật này, giống như lão sư nhìn thấy văn hiến, hận không thể ôm về nhà từ từ nghiên cứu.
- Ha ha, Nhâm ca, đúng thế thật, một ít đồ chơi này, ngài biết rõ cần bao nhiêu tiễn không?
Trang Duệ cười cười, chỉ một khối Ngọc Thiền này cho dù thế là chạm trổ hay là màu sắc, đã là Ngọc Thiến tốt nhất hắn nhìn thấy qua, nếu như có thể khảo chứng ra thân phận của chủ nhân mộ táng, chỉ sợ một món đồ
trong đây, đã có thể bán giá trên trời.