Hoàng Kim Đồng

Chương 718: Chương 718: Nhìn có chút hả hê. (1)




- Được, lão... Lão Nhâm ngài đủ sảng khoái, huynh... Huynh đệ ta hôm nay chỉ mang theo hai ngàn trên người, ngài toàn bộ cầm đi đi, muốn... Nếu không... Không đủ, chỉ cần nói một tiếng, huynh... Huynh đệ ta một lần nữa... Chuẩn bị cho ngài...

Đầu óc của Hầu tử lúc này như trống rỗng, gần bằng bột nhão, đoán chừng hiện tại Dư Chấn Bình hỏi mượn vợ của hắn, Hầu tử không cần căn nhắc mà đồng ý, rất sảng khoái móc trong túi ra hai ngàn, hầu tử vỗ mạnh số tiền đó xuống mặt bàn.

- Người tốt a!

Trong lòng Dư Chấn Bình rất cảm động, ai nói trên đời không chân tình chứ? Dư Chấn Bình lập tức cầm tiền, hắn đứng dậy đỡ Hầu tử đang trượt từ trên ghế sa *** xuống dậy, lúc này mới rời đi, thời điểm đi tới cửa, Dư Chấn Bình hỏi giá cả của bàn rượu và thức ăn kia, nghe xong cần đến chín trăm nhân dân tệ, Dư Chấn Bình lập tức bỏ ý nghĩ tính tiền cho hầu tử, đi ra khỏi quán rượu, biến mất vô ảnh vô tung.

- Trang... Trang ca, tôi... Tôi đã làm chuyện ngài giao...

Lúc này Trang Duệ mới từ công ty bất động sản trở về nhà, liền nhận được điện thoại của hầu tử, bất chấp đang Bạch sư đang nhào tới vui đùa ầm ĩ, Trang Duệ hỏi:

- Chuyện gì xảy ra? Không có đem tiền cho người nọ sao?

- Không... Không phải, Trang ca, ngài nói cho hắn mượn một ngàn, nhưng hình như tôi đã cho hắn mượn hai ngàn...

Lúc này Hầu tử ngủ trong quán rượu hơn ba tiếng đồng hồ, lúc này mới tỉnh táo lại, vừa sờ túi quần, không còn một phân tiền, mơ mơ màng màng nhớ lại, hình như bản thân mình đã đưa cho tên họ Nhâm toàn bộ tiền.

Nếu không phải trên người lão Ngưu vừa được Trang Duệ cho một vạn, thì hôm nay Hầu tử không ra khỏi quán rượu được, sai khi nhìn hóa đơn, Hầu tử bảo lão Ngưu tính tiền, còn hắn thì điện thoại cho Trang Duệ.

- Hai ngàn thì hai ngàn,không sao,số tiền này ngươi đi tìm lão Triệu nói một tiếng là được, đúng rồi, lúc này nên chú ý học hỏi nhiều một chút, đến lúc bảo tàng khai trương, có khả năng điều ngươi qua đó làm công tác.

Trang Duệ nghe thấy Hầu tử đã đưa cho Dư Chấn Bình hai ngàn, cũng không để ý, đầu năm nay, ăn uống và ngủ, có loại nào không tăng giá chứ? Cho dù ăn mặc tiết kiệm, hai ngàn cũng không đủ xài trong bao lâu cả.

Nói đi cũng phải noi lại, cảnh sát nhìn chằm chằm vào Dư lão bát, nói không chừng trực tiếp đuổi tới hang ổ, không cần bản thân mình giao dịch lần thứ hai.

Nghe thấy Trang Duệ không trách tội, Hầu tử thả lỏng tâm tình trong lòng không, nói ra:

- Tôi biết rồi, Trang ca, ngài yên tâm đi, tôi sẽ là viên gạch cách mạng, ở đâu cần sẽ chuyển tới chỗ đó.

- Xú tiểu tử, ngươi chính là viên gạch trong vũng bùn a!

Trang Duệ nghe vậy liền cười, trêu chọc Hầu tử một câu, cúp điện thoại.

Tuy hiện giờ tác dụng của Hầu tử không có gì nổi bật, nhưng cũng giúp Đại Hùng trông coi Tuyên Duệ Trai rất nhiều chuyện, nếu hiện giờ Triệu Hàn Hiên có rời đi, sinh ý văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) vẫn có thể tiếp tục.

Trang Duệ lại đùa giỡn với Bạch sư, đi vào trong viện, nhìn thấy mẹ đang tu bổ vườn hoa, Trương mụ và Lý tẩu đang làm thức ăn trong bếp, không khỏi mở miệng hỏi:

- Mẹ, Huyên Băng và chị dâu đâu rồi?

Âu Dương Uyển nhìn thấy con mình tiến đến, dừng tay lại, trả lời:

- Nói là đi thẩm mỹ viện, còn gọi mẹ đi cùng, mẹ đã già như vậy, còn đi thẩm mỹ viện làm gì, tiểu Duệ, buổi tối anh rể của con tới, con đi nhà ga tiếp đón một chút đi.

Trang Duệ vừa cười vừa nói:

- Mẹ, mẹ một chút cũng không già, chỉ cần chú ý ăn mặc một chút, đi ra ngoài nói là chị của con cũng có người tin đó.

- Đưa nhỏ này, nói lung tung, đi, cũng sắp tới thời gian rồi, đi đón Quốc Đống đi.

Âu Dương Uyển cười nhìn Trang Duệ, nàng đối với sinh hoạt hiện giờ rất hài lòng, mỗi sáng sớm và buổi tối, đều cùng Trương mụ và Lý tẩu đi công viên, chỉ có phiền muộn duy nhất là, nơi đó có nhiều lão đầu mất vợ.

Trang Duệ lái xe đi đến nhà ga đón bọn Trang Mẫn, lúc quay về nhà, thì trời đã tối đen, Âu Dương Uyển cùng Trương mụ bày các món ăn lên bày, Từ Tình và Tần Huyên Băng cũng đã trở lại.

Em của Bành Phi là Nha Nha nghe Niếp Niếp tới, liền chạy tới, trong lúc nhất thời, trong căn nhà trở nên náo nhiệt.

- Đúng vậy, chuyện đó nên xử lý sớm, sinh ý ở Bành Thành là tốt nhất, mấy cái nhà máy cơ khí cũng không tệ, hiện bọn Tiểu Tứ đang quản lý, nên nên anh có dư chút thời gian.

Triệu Quốc Đống uống một hớp rượu, trên mặt đầy bộ dáng tươi cười, đã hơn một năm, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân mình còn có thể có ngày này, có phòng có xe không nói, đi ra ngoài mỗi người đều gọi một tiếng Triệu lão bản, rất có mặt mũi.

Bất quá Triệu Quốc Đống cũng biết, những điều này đều do cậu em vợ ban cho, tuy hắn không biết thời thiếu niên của Trang Duệ, nhưng Triệu Quốc Đống có một loại cảm giác, bản thân mình càng ngày càng không nhìn thấu Trang Duệ.

Từ hai bàn tay trắng, hiện giờ thân gia hàng tỷ, hiện tại còn có máy bay tư nhân để đi chơi, tuy chỉ mất hơn một năm, nhưng hiện giờ đã biến thành phú hào trẻ tuổi, Trang Duệ phát tích, cũng không tránh khỏi lộ ra vô số truyền kỳ.

Trang Duệ nghe được lời này của Triệu Quốc Đống, suy nghĩ một chút, nói ra:

- Anh rể, chuyện ở Bành Thành đừng vội, đến Bắc Kinh ở đi, qua một thời gian ngắn em khai trương nhà bảo tàng, hiện tại đang cần nhân thủ.

- Nhà bảo tàng? Tiểu Duệ, anh đối với các món đồ cổ là dốt đặc cán mai a!

Triệu Quốc Đống nghe vậy sững sờ một chút, nếu bảo hắn nghe tiếng của động cơ, cộng với những gì liên quan tới ô tô thì còn được, nhưng cho hắn đi quản lý bảo tàng? Hắn không thể làm được.

- Anh rể, chỉ bảo anh đi làm quản lý, những thứ cần người chuyên nghiệp, sẽ có người làm, anh và chị cùng tới, cả nhà chúng ta ở cùng một chỗ, cũng náo nhiệt hơn, đúng không?

Trang Duệ cân nhắc đến việc Hoàng Phủ Vân làm luật sư tư nhân cho mình, nói không chừng sau này còn bận rất nhiều chuyện khác, mà nhà bảo tàng cần rất nhiều chuyện phải làm, đương nhiên Trang Duệ muốn tìm người nhà giúp đỡ, lúc đó mới có thể yên tâm.

- Chuyện này...

Triệu Quốc Đống nghe vậy có chút do dự, trong lòng của hắn, hắn không muốn rời khỏi Bành Thành, bởi vì người nhà của hắn đều ở Bành Thành, nếu đến Bắc Kinh sinh sống, có thể thích ứng hay không còn chưa biết được.

- Tiểu Duệ, chớ miễn cưỡng anh rể của ngươi, ở đâu không phải ở, Bắc Kinh và Bành Thành cách nhau không xa, không có việc gì thường xuyên tới là được...

Tuy Âu Dương Uyển cũng muốn con rể qua ở với mình, nhưng nàng biết rõ cha mẹ Triệu Quốc Đống còn sống, anh chị em cũng nhiều, ở gần thì có thể dễ chiếu cố một chút, nếu tới Bắc Kinh, chỉ sợ tâm tư cũng không đặt ở nơi đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.