- Thơm, thật là thơm. Tôi cần thêm lửa. Anh Chu, phiền anh ra ngoài trông một chút..."
Dưới chân núi tuyết, đồng dạng cũng có một đống lửa. Chỉ có điều khác
với trên núi chính là, đống lửa ở đây được đốt rất lớn. Trên đống lửa,
hai con linh dương đã được nướng vàng. Mùi thơm lan tỏa đi rất xa, xộc
vào mũi mọi người.
Kỳ thật Bành Phi không sợ đối phương đánh
từ trên núi xuống. Bởi vì phía trước lối ra dưới chân núi, có một gò đất dài chừng bốn năm mươi thước. Nơi đó cũng không có chỗ nào có thể ẩn
nấp, Nếu đối phương muốn xuống, chỉ có thể trở thành bia ngắm cho bọn họ bắn.
Trừ đám người Trang Duệ Bành Phi và Chu Thụy ra, trưởng phòng Ba Tang cũng trấn thủ ở đây. Hai gã cảnh sát ẩn náu ở phía sau
một nham thạch, quan sát tình hình trên núi.
Mặc dù bên ngoài chiếc áo lông còn khoác chiếc áo da dê, Trang Duệ vẫn cảm thấy lạnh tới mức run rẩy. Hắn nhìn đống lửa trên sườn núi đã sắp tắt, không nhịn
được mở miệng mắng:
- Mẹ nó, gần 12 giờ đêm rồi. Đám khôn kiếp này đều thuộc loài chim cánh cụt à? Không có người nào sợ lạnh hay sao?
Phải biết rằng, trên núi và dưới chân núi tuy rằng chỉ cách nhau có năm sáu trăm thước, nhưng nhiệt độ không khí ít nhất phải chênh lệch tới 10 độ. Trang Duệ nghĩ đám khốn kiếp đó thiếu quần áo ấm, thiếu lương thực
làm sao chịu đựng được đến bây giờ ?
Sau khi điều tra phòng
của mấy người kia, Trang Duệ cũng yên lòng. Từ thời gian bọn họ đi săn
trộm đến các dấu hiện trong phòng, chứng tỏ bọn họ chưa gặp được báo
tuyết. Điều này khiến cảm giác lo lắng vẫn đè nặng trong lòng Trang Duệ
cuối cùng đã được để xuống.
- Ha ha, Trang ca, chúng ta uống
rượu ăn thịt. Bọn họ ở trên đó uống gió Tây Bắc. Vụ làm ăn này có thể
làm. Xem ai có thể kéo dài lâu hơn ai...
Sau khi nghe Nghe Trang Duệ nói xong, Bành Phi cười thành tiếng. Tiếng cười vang đi rất xa.
- Được rồi, tiểu tử cậu uống ít một chút, nghe trưởng phòng Ba Tang để đặt...
Trang Duệ căn dặn lBành Phi một câu. Sau khi nhét một miếng thịt vào
miệng, hắn đứng dậy. Hắn muốn đi thay cho người cảnh sát đang đứng phía
sau nham thạch kia. Người cảnh sát này đã lâu không hoạt động một chút.
Hẳn là người đã bị đông cứng.
- cảnh sát Lạc Châu, đi uống chút rượu cho ấm bụng đi.
Trang Duệ đi đến phía sau nham thạch, vỗ vỗ vai người cảnh sát, quen
tính phóng ra chút linh khí, hướng lên trên núi thoáng quan sát một
chút. Bỗng nhiên hắn ngây ngẩn cả người.
- Này đang làm gì
vậy? Khó thấy được mấy vị đại ca này đều có hứng thú vui vẻ như vậy, vì
tranh đoạt người đàn ông mặt sẹo mà đánh nhau đến mức này?
Trang Duệ phát hiện ra hình ảnh trong linh khí lại là bốn người kia đang đứng. Còn người đàn ông mặt sẹo ttrên vai bị thương lại cùng nhau ngã
xuống mặt đất với tư thế cực kỳ khó hiểu.
- Không bình thường. Chẳng lẽ bắt đầu nội chiến sao?
Hắn Thấy một người nhặt lấy khẩu súng của người đàn ông mặt sẹo, sau đó dùng dây lưng buộc chặt lại, rốt cục Trang Duệ đã hiểu được. Bên phía
đối phương bắt đầu nội chiến.
Chỉ có điều, tuy Trang Duệ nhìn được hình ảnh, lại không nghe được tiếng bọn họ nói chuyện. Hắn không
biết mấy tên khốn này nội chiến, đến tột cùng là có chủ ý gì.
Sau khi bốn người kia trói người đàn ông mặt sẹo lại, bọn họ đứng ở bên cạnh đống lửa thương lượng với nhau vài câu. Sau đó ba người quẳng
người đàn ông mặt sẹo lại. Một người có vóc dáng gầy nhỏ, cầm đèn pin đi trước. Mục tiêu... chính là dưới chân núi.
- Cảnh sát Lạc Châu, gọi đám người Bành Phi qua đây. Tôi nhìn thấy người trên núi có động...
Nhìn thấy vậy, Trang Duệ sao có thể còn không rõ? Đây là do người trên
núi không chịu đựng được nữa, muốn xuống núi để tự thú. Có lẽ là c người đàn ông mặt sẹo kia không đồng ý. Lúc này mới có chuyện nội chiến kia.
Sự thật đúng như Trang Duệ đã suy nghĩ. Dưới nhiệt độ không khí giảm
xuống liên tục, tinh thần của người đàn ông mặt sẹo bị thương trở nên
trì độn hơn. Toàn thân đều cảm giác buồn ngủ. Căn bản ngay cả súng cũng
cầm không chắc.
Nhưng vào lúc này, bốn người trong lòng sớm
đã có sự ăn ý, đồng thời nhào tới, trói người đàn ông mặt sẹo ở ngay tại chỗ. Tục ngữ nói chết đạo hữu không chết bần đạo. Người đàn ông mặt sẹo là thủ phạm chính. Bắt được hắn, tội của mọi người cũng đều có thể nhẹ
hơn một chút.
Người có vóc dáng thấp bé bị hắn quất dây lưng
vào người còn hung hăng đá người đàn ông mặt sẹo mấy đá. Những năm tháng sau này mọi người đều phải ăn cơm trong nhà nhà tù. Đồng thời nói không chừng đối phương còn phải bị ăn đạn. Hắn không sợ người đàn ông mặt sẹo này trả thù.
- Trang tiên sinh, vì sao tôi không thấy gì cả? Bọn họ thật sự xuống núi sao?
Lạc Châu vẫn nhìn chằm chằm vào trên núi. Ngoại trừ đống lửa kia sắp
tắt ra, hắn căn bản không nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra ở trên núi.
Trang Duệ khẽ gật đầu, nói:
- Tôi có ánh mắt tốt, phỏng đoán chừng nữa giờ nữa bọn họ có thể xuống tới đây. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng đi...
- Được, tôi lập tức đi thông báo với trưởng phòng Ba Tang...