Bảo tàng trên thuyền đắm, lần trước Trang Duệ đi tới Huyên Duệ Đảo ở Châu Phi đã chú ý tới, nhưng lúc ấy khoảng cách với vịnh Duy Ca hơi xa, Trang Duệ chỉ lờ mờ phát hiện trong phiến hải vực này, có linh khí nồng đậm.
Lần đó Trang Duệ vội vã trở về Huyên Duệ Đảo nên không
có để ý tới, cũng không biết, chỗ đó chính là hải chiến thế kỷ mười bảy
còn sót lại bảo tàng.
Nhưng sau khi tiến hành đối thoại với
Hoàng Phủ Vân, biết rõ mình đang thiếu tiền, Trang Duệ cũng quyết định,
sẽ mò đám tài phú này lên!
Hồi tưởng lại mấy chỗ thuyền đắm
có bảo tàng mà mình gặp được trên Thái Bình Dương, Trang Duệ phát hiện,
trên những chiếc thuyền kia chất đầy vàng, phần lớn đều là một ít thuyền hàng, suốt mấy trăm năm nay, hàng hóa bên trong không mục nát, đoán
chừng cũng bán được với giá trên trời.
Sau khi suy nghĩ liên
tục, Trang Duệ nhớ tới lần này phải ghi nhớ tọa độ ở Đại Tây Dương, vì
vậy hắn tìm ra địa đồ, sau khi thẩm tra kỹ càng tọa độ, phát hiện ở vùng biển này, vào thế kỷ mười bảy có mười chiếc tàu hoàng kim chỉm ở đấy,
cách xa nhau cũng chỉ một trăm hải lý.
So sánh với mấy chỗ
Trang Duệ ghi nhớ thuyền đắm chất đầy tài bảo trên Thái Bình Dương, hiển nhiên nghe đồn về đội tàu hoàng kim rất hấp dẫn, mà Trang Duệ thức suốt đêm chế tác cái gọi là bảo tàng hàng hải, lừa dối Clyde đi theo mình.
Bành Phi ngồi ở bên cạnh nhìn thấy Trang Duệ và Clyde thảo luận khí thế ngất trời, không khỏi chỉ vào địa đồ hỏi:
- Trang ca, tọa độ trên bản đồ này, là thuộc về quốc gia nào?
- Thời đại hàng hải đó, vịnh Duy Ca thuộc về Tây Ban Nha, nhưng mà,
hiện tại nó thuộc về Bồ Đào Nha, bởi vì cách địa phương này không xa,
chính là quần đảo Açores, nơi đó là lãnh thổ Bồ Đào Nha.
Nói thật ra, Trang Duệ cũng không rõ nơi đó thuộc lãnh hải của quốc gia nào, lập tức đem ánh mắt nhìn Clyde.
- Đúng vậy, lúc ấy là Tây Ban Nha chiến bại, lực lượng trên biển giảm
sút, rất nhiều thuộc địa đều bị Anh và Hà Lan và Bồ Đào Nha chia cắt.
Clyde gật gật đầu, với tư cách là người Châu Âu, hắn đối với những lịch sử này biết nhiều hơn Trang Duệ.
- Khục khục, ta nói Trang ca, chỗ đó nếu là lãnh hải của Bồ Đào Nha,
người khác có thể giống trống khua chiêng đi đào bảo như các ngươi sao?
Ta xem, đến lúc đó người ta xuất động hạm đội đánh đuổi chúng ta, vậy
thì phiền toái to lắm!
Sau khi nghe được lời này của Clyde,
Bành Phi lộ ra vẻ mặt khó hiểu, những quốc gia Châu Âu này không giống
như quốc gia nhỏ như Côn gô, hiển nhiên chạy tới lãnh hải của người khác đào bảo, khẳng định không dễ dàng như vậy.
- Bành Phi, ngươi không hiểu, đến tọa độ này một lần đã, chưa hẳn là bên trong lãnh hải
của Bồ Đào Nha, cũng có khả năng là vùng biển quốc tế, thứ hai, cho dù
là lãnh hải Bồ Đào Nha, bọn họ cũng không biết hoạt động của chúng ta mà can thiệp a.
Sau khi nghe được vấn đề của Bành Phi, Trang Duệ cười, nhìn thấy Bành Phi với vẻ mặt như bột nhão, nói tiếp:
- Pháp luật ở nước ngoài không giống như quốc gia của chúng ta, bọn họ
đề xướng cho tư nhân tiến hành thám hiểm đào bảo, hơn nữa chính phủ còn
đưa ra trợ giúp nhất định.
Trang Duệ nói là sự thật, có thể
là rất nhiều quốc gia Châu Âu, vào thời đại Trung Cổ dùng đánh cướp hàng hải mà làm giàu, cho dù là đến hiện đại, bên trong tinh thần của bọn họ vẫn tồn tại tinh thần mạo hiểm.
Cho nên kể cả bên trong nước Anh, rất nhiều quốc gia Châu Âu chế định pháp luật, là cho phép tư nhân tiến hành thám hiểm và khai quật khảo cổ.
Chỉ cần hướng đem
chuyện này báo cáo cho ngành liên quan, ngài có thể cầm xẻng đào chỗ nào không phải là đất của tư nhân là được, hơn nữa khi móc ra đồ vật, toàn
bộ quy cho tư nhân, cũng không cần nộp một phần tiền thuế nào.
Đương nhiên, loại khai quật này, cũng có rất nhiều hạn chế, đó không
thể tiến hành phá hư phương tiện công chúng và hoàn cảnh cơ sở chung
quanh, nếu như ngươi đào đại sảnh của tòa thị chính, tội danh phá hư tài sản công cộng là không tránh khỏi.
Ở nước Anh có một lão đầu về hưu, cả ngày cầm xẻng đi khắp nơi, hơn mười năm, không ngờ đào được
tác phẩm nghệ và đồ cổ có giá trị trăm vạn bảng Anh, nếu như đặt ở trong nước, đã tiến vào vị trí top 1000 người giàu nhất.
- Lại vẫn có loại chuyện này? Nếu trong nước cho phép làm như vậy, chỉ sợ lăng
Tần Thủy Hoàng đã không còn thừa một tấm ngói.
Bành Phi nghe
được thì kêu lạ, nhưng rất hiển nhiên, loại tình huống này tuyệt đối
không thích hợp với trong nước, bằng không với số lượng kẻ muốn phát tài trong nước sẽ điên cuồng lên, mỗi người đều cầm xẻng, đoán chừng trừ
thành thị sẽ không có địa phương nào còn nguyên vẹn cả.
Trang Duệ nghe vậy bĩu môi, nói ra:
- Tình hình các quốc gia bất đồng, rất nhiều quốc gia Châu Âu có lịch
sử ngắn, dưới mặt đất không có bao nhiêu văn minh và di chỉ mộ táng, cho nên mới có thể thông qua luật này, nếu như các quốc gia Ai Cập Hy Lạp
kia, ngươi đi đào thử xem? Trực tiếp bắt ngươi ném vào nhà giam đấy!
Phải biết rằng, trên trái đất cũng không phải chỉ có Trung Quốc là có
văn minh lâu dài, có rất nhiều quốc gia phương tây có lịch sử không kém
Trung Quốc bao nhiêu, mà những quốc gia này không bao giờ áp dụng luật
pháp này.
- Đúng rồi, thuyền trưởng Clyde, phiền toái ngươi
báo cáo cho quốc gia liên quan, chúng ta sắp sửa trục vớt vùng biển có
đội tàu hoàng kim, xin bọn họ phối hợp một chút.
Trang Duệ tự cấp giải thích cho Bành Phi một lúc, xoay mặt nhìn về phía Clyde, hắn
cũng không biết vùng biển này có phải là vùng biển quốc tế hay không,
nếu như không phải, khó mà vào được lãnh hải của quốc gia khác, dù sao
lãnh hải và quốc thổ cũng giống nhau, đều là thần thánh không thể xâm
phạm.
- Tốt, lão bản, ngài yên tâm đi, những chuyện này giao cho ta!
Clyde nghe được Trang Duệ nói thế, liên tục gật đầu, tại một ít quốc
gia Châu Âu, tiến hành thám hiểm phải trình báo, mà tiến vào bến đỗ
thuyền, cũng không phải chuyện rất phức tạp.
Sau khi trải qua năm ngày đi thuyền, rốt cuộc Huyên Duệ Hào đã đi tới vùng biển gần quần đảo Açores.
Trang Duệ cũng không có cho Huyên Duệ Hào trực tiếp tiến về vùng biển
có thuyền đắm, mà đi quanh bốn phía của vùng biển này một vòng gần tám
trăm hải lý, sau khi qua lại một vòng, cũng mất thời gian hai ngày.
Người khác không biết Trang Duệ có ý gì, nhưng thời gian hai ngày nay,
Trang Duệ đã nhìn khắp phạm vi một ngàn hải lý, đều rất rành mạch, nhưng địa điểm thuyền đắm cụ thể, cũng bị Trang Duệ tìm được.
Nhưng làm cho Trang Duệ kỳ quái là, những thuyền đắm này, cũng không có
nằm trong phạm vi vịnh Duy Ca, mà là rời xa vịnh Duy Ca chừng ba trăm
hải lý, mà dưới đáy biển là núi lửa chồng chất.
Càng làm cho
Trang Duệ cảm thấy khó hiểu là, ở chung quanh các miệng núi lửa này có
không ít sinh vật đang sinh tồn, mà những sinh vật biển này lại cực nhỏ, ngay cả sinh vật phù du cũng rất ít khi nhìn thấy.
Nhưng
Trang Duệ đối với chuyện này cũng không để ý, hải dương thần bí phức tạp hơn xa so với lục địa, có lẽ nước trong phiến hải vực này không thích
hợp cho sinh vật sinh sống.