Hoàng Kim Đồng

Chương 783: Chương 783: Phật khí.(1)




Trang Duệ đưa điện thoại lên, mở miệng nói:

- Anh Trịnh, vẫn còn ở Lạp Tát sao?

- Ừ, ông nội của tôi đã về nghỉ ngơi, tôi đang đi dạo ở ngoài phố.

Đây là lần đầu tiên Trịnh Hoa đến Tây Tạng, thấy cái gì cũng cảm giác được cực kỳ mới mẻ, hơn nữa tuổi trẻ nên thân thể sung mãn, không có quay về chỗ ở theo Trịnh Tước Sĩ, mà nhờ một vị nhân viên của cục quản lý tôn giáo dẫn đường, đi dạo phố xung quanh.

- Ông nội của tôi vừa mới khen cậu có phật tính, cậu Trang, cậu tới giúp tôi lựa chọn vài kiện phật khí đi.

Thanh âm của Trịnh Hoa truyền ra từ trong điện thoại, có thể nghe được sự hưng phấn từ trong giọng nói của hắn. Cũng khó trách, lần đầu tiên Trang Duệ tới Lạp Tát, nhìn thấy nhiều thứ đồ vật đặc sắc của những người ở đây, cũng hoa hết cả mắt.

- Anh Trịnh, tôi còn chưa ăn cơm đâu, như vậy đi, cậu đi đến nhà hàng tây ở phía đông khu phố đi, tôi cũng đến đó ăn cơm.

Bây giờ Trang Duệ đã đói đến mức cái bụng cũng đang kêu réo phản đối, làm sao còn tâm tư cùng hắn đi dạo phố nữa, có sự tình gì thì phải ăn no bụng mới có thể lo liệu.

Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ dẫn Bành Phi và Bạch Sư đi tới chỗ cái nhà hàng tây trong trí nhớ, hôm nay Đại Chiêu Tự tổ chức pháp sự, Bát Lang phố cũng sẽ không cho người qua lại, từ giữa trưa cho tới buổi tối, mọi người cần tránh di chuyển đi qua đoạn đường, khiến cho Trang Duệ phải đi đường vòng.

Còn có một nguyên nhân khác chính là Bạch sư, tuy rằng những người giáo dân rất yêu thích cho ngao Tây Tạng, nhưng hình thế của Bạch sư thật sự là quá lớn, dọc theo đường đi cũng ảnh hưởng tới không ít người đi đường.

Lại có rất nhiều người tự cảm thấy trong túi có nhiều tiền, sôi nổi ngăn Trang Duệ lại muốn nói giá cả, nếu không phải có Cách Cổ lạt ma đi theo, nói không chừng đã có người nổi lên ý xấu, đầu năm nay ở Tây Tạng muốn làm một số chuyện như dùng thuốc mê hay súng để uy hiếp một người, cũng là rất dễ dàng.

- Chàng trai, nhìn cậu thực là quen thuộc.

Trang Duệ đi vào nhà hàng tây, ngay lập tức liền gặp được vị lão bản Hồng Kông kia, tính ra hẳn là người này khoảng chừng 45 tuổi, nhưng mà nhìn qua chỉ có bộ dáng khoảng chừng 30 tuổi mà thôi.

- Lão bản, ngài không nhớ sao? Một năm hai tháng trước, tôi đã từ tới nơi này, cùng với một vị nữ nhân xinh đẹp.

Nhìn thấy bài trí trong nhà ăn vẫn không có gì thay đổi, khiến Trang Duệ không khỏi hồi tưởng lại tình hình thực tế năm trước, ngay ở trong tiểu hoa viên ở lầu hai nhà ăn nay, hăn đã chiếm được nụ hôn đầu của Tần Huyên Băng.

- A, tôi nhớ ra rồi, chàng trai, cậu họ Trang? Vào trong kia ngồi đi, vị Tần tiểu thư kia đâu ?

Lão bản nghe thấy lời nói của Trang Duệ xong, thì lập tức nhớ ra, tuy rằng những nhóm nam thanh nữ tú đến Lạp Tát du lịch có không ít, nhưng mà không có mấy người có thể so sánh với Tần Huyên Băng, về phần Trang Duệ chỉ thuần túy là được ăn theo hào quang của vợ, mới được lão bản nhớ tên.

- Ha ha, chúng tôi đã kết hôn rồi, nàng đang có thai, lần này không đến được.

Trang Duệ cười đáp lại.

Cõ lẽ cảm giác thấy Trang Duệ nhìn qua có chút bình thường, không xứng với vị mĩ nhân tuyệt đẹp kia? Lão bản của nhà hàng tây nghe vậy thì lặng đi một chút, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười, nói:

- Chúc mừng cậu, thế nào? Cậu có muốn ngồi ở lầu hai, cảm thụ những phút giây ngọt ngào không?

- Thôi đi, thời tiết như vậy, ngồi ở đó không đầy năm phút đồng hồ thì sẽ bị nướng chín.

Thời tiết tháng bảy tháng tám ở Tây Tạng rất thất thường, chênh lệch nhiệt độ giữa ban ngày và buổi tối cực kỳ lớn, ban ngày có nhiệt độ hơn ba mươi độ, không khác gì so với nội địa, nhưng mà đến buổi tối nhiệt độ sẽ hạ xuống cực thấp, có đôi khi sẽ xuống dưới mười độ. Bây giờ là buổi chiều, Trang Duệ cũng không muốn đi ra ngoài tắm nắng.

Nhìn thoáng qua bốn phía, khách hàng bên trong nhà ăn cũng không có nhiều, Trang Duệ tìm một chỗ có ghế sô pha dành cho bốn người ở gần cửa sổ, nói:

- Ông chủ, cho tôi một bát cơm rang thịt bò, rang bảy phần chín ba phần tái, mặt khác còn phiền ngài cho tôi chục cân thịt dê hoặc thịt bò, nhưng phải vẫn còn tươi sống một chút.

Thịt bò hoặc dê là để cho Bạch sư, lúc Bạch sư còn nhỏ thì vẫn chịu ăn đồ chín, nhưng từ khi mọc đầy đủ răng lợi, Bạch sư chỉ ăn thịt dê hoặc bò, hơn nữa mỗi lần cũng ăn ít nhất là mười cân, số tiến tiêu phí cho việc ăn uống của Bạch sư mỗi một tháng, có khi vượt quá một vạn đồng.

Trang Duệ cũng từng nghĩ tới, có nên mua sơn dương và nghé con nuôi ở trong tứ hợp viện hay không, để cho Bạch sư không có viêc gì thì tự mình đi săn? Nhưng nghĩ lại thì cảnh tượng này quá mức tàn nhẫn, chỉ sợ sẽ dọa cho Nha Nha và Niếp Niếp sợ hãi, hơn nữa sau khi nói chuyện này với mẹ, bị Âu Dương Uyển hung hăng mắng cho một trận, Trang Duệ chỉ có thể từ bỏ.

- Được rồi, cậu Trang, con chó này của cậu là con chó ngao Tây Tạng lớn nhất mà ta từng được thấy.

Ông chủ hướng về chỗ Trang Duệ giơ ngón tay cái lên, rồi chạy vào trong nhà bếp làm việc, hắn là ông chủ nhưng cũng kiêm luôn phục vụ ở trong nhà hàng này, chỉ có thời gian bân rộn buổi tối mới có thể thấy có một vài người làm thuê tới hỗ trợ, đây cũng là một loại hưởng thụ cuộc sống mà ông chủ yêu thích.

- Anh Trịnh, ở bên này.

Đồ ăn còn chưa được đưa lên, Trang Duệ đã nhìn thấy Trịnh Hoa đi đến, phía sau hắn còn có tên nhân viên của cục quản lý tôn giáo đã dẫn đường cho mình lúc sáng.

- Chú em, như thế nào mà bây giờ mới đi ra?

Sau khi Trịnh Hoa bắt chuyện với Bành Phi và Cách Cổ lạt ma xong thì ngồi xuống đối diện với Trang Duệ, muốn vỗ vỗ bả vai Trang Duệ để tỏ vẻ thân thiết, nhưng mà nhìn thấy Bạch sư đang nằm bên chân Trang Duệ, thì lại rụt tay trở về.

- Trang tiên sinh, làm sao ngài lại không gọi điện cho tôi? Chúng ta có thể bố trí cho ngài ăn cơm ở khách sạn mà.

Người nhân viên kia cũng nói, mấy ngày nay toàn bộ nhân viên của cục quản lý tôn giáp đều tất bật, ngay cả cục trưởng cũng có nhiệm vụ tiếp đãi. Vì vậy liền gia nhiệm vụ tiếp đãi Trang Duệ cho hắn, hơn nữa còn đặc biệt dặn dò vài câu, cho nên bây giờ nhìn thấy Trang Duệ tự mình đi ăn cơm, thì người này có chút bất an.

Trang Duệ cầm danh thiếp của người nhân viên kia, biết hắn họ Trương, cười nói:

- Ngài Trương, không cần phải khách khí, tôi đã tới Lạp Tát rồi, đối với nơi này cũng tương đối quen thuộc.

Khi nói chuyên thì thức ăn của bạch sư đã được đưa tới, những vật khác ở Tây Tạng thì không có, nhưng mà thịt bò, dê ở Tây Tạng thì nhất định không thiếu, nhìn thấy Bạch sư mở rộng cái miệng cắn xé đám thịt sống ở trong chậu Trịnh Hoa nhất thời có cảm giác không lạnh mà run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.