Hoàng Kim Đồng

Chương 786: Chương 786: Phật khí.(4)




- Ồ, ngài thật là thẳng thắn, chờ tôi tính toán một chút.

Vị chủ tiệm nước ngoài này rất vui mừng, chạy tới quầy hàng bên ngoài cầm cái máy tính trở lại, miệng lẩm nhẩm tính toán, ánh mắt còn chý ý đánh giá lại những món đồ ở trên giá đỡ.

Kỳ thật những chuyện này là Trang Duệ cố ý để cho mọi người nhìn thấy. Bà chủ tiệm này tháng trước chạy đến nhà của mấy người nông dân ở khu chăn nuôi mà thu được mấy thứ này, tổng cộng chín nghìn đồng, nàng còn đang lo lắng bỏ ra một đống tiền mà không bán được cho ai, không ngờ lúc này lại gặp được đám người Trang Duệ.

- Ừ, tổng cộng là tám vạn đồng.

Bà chủ tiệm sau khi lo lắng một lúc liền nói ra giá cả, những món đồ trang sức và hàng mĩ nghệ này nàng bán với giá 500 đồng một món, nhưng mà cũng không có nhiều người mua, một tháng chỉ có thể bán được một vài món mà thôi.

Hiện tại Trang Duệ muốn mua hết, bà chủ tiệm đương nhiên sẽ tăng gấp đôi so với giá bán lẻ, đưa ra cái giá như vậy, ai nói người ngoại quốc không biết buôn bán?

- Ồ, tiểu thư xinh đẹp, không phải là ngài coi tôi như người do thái đó chứ? Cái giá này quá cao.

Trang Duệ lắc lắc đầu, những món đồ trang sức bằng tàng ngân này bình thường mà nói cũng chỉ có giá ba bốn trăm đồng một cái, còn mấy món đồ mỹ nghệ này cũng chỉ giới hạn ở trong mấy trăm đồng mà thôi, bảy tám chục kiện đồ vật, nhiều nhất chỉ khoảng ba đến năm vạn đồng mà thôi, nữ nhân người nước ngoài này đang dùng công phu sư tử ngoạm.

- Bốn vạn, tôi chỉ có thể trả nhiều nhất là bốn vạn.

Trang Duệ đưa bốn ngón tay ra, mặc dù hắn có tiền nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, chỉ có kẻ ngốc mới có thể dùng cách vung tiền như rác để thể hiện mình giàu có.

- Bốn vạn? Ồ, không, nhiêu đó không đủ để mua hết chỗ này.

Cô gái anh quốc này càng có nhiều điểm giống như người Do Thái hơn, hiển nhiên đối với việc cò kè mặc cả của người Trung Quốc rất lành nghề, nhất là dưới tình huống đối phương có thể hiểu tiếng Anh.

Ầm!

Trang Duệ đang định cho nữ nhân nước ngoài này lĩnh giáo bản lãnh trả giả của đàn ông Trung Quốc thì đồ nhiên có một đồ vật từ trên kệ rơi xuống đất, phát ra một tiếng động giòn vang.

- Mọi người cứ tiếp tục đi, là do tôi vô ý làm rơi đồ.

Bành Phi xoay người nhặt đồ vật kia lên, đồ vật này nằm ở giữa đống khăn han đa, khi hắn lật tới lật lui đống khăn han đa thì nhất thời vô ý làm rơi vật này xuống đất.

Tầm mắt của Trang Duệ đã hoàn toàn bị vật nằm ở trong tay của Bành Phi hấp dẫn, Bà chủ tiệm thì hiển nhiên còn không để ý tới, vẫn đang đứng ở nơi đó lải nhải nói:

- Vị tiên sinh này, những thứ này của tôi đều là những đồ thủ công mĩ nghệ chính gốc, không thể cùng so sánh với những thứ ở bên ngoài bán được, ngài phải biết rằng, nếu như những thứ này ở nước Anh, vậy thì giá trị của chúng sẽ cực kỳ đắt đỏ.

- Năm vạn, tất cả, nhiều hơn nữa thì tự mình tôi sẽ đi đến chỗ người ở khu chăn nuôi để mua.

Trang Duệ thu hồi ánh mắt, chìa thêm một ngón tay, ánh mắt phi thường kiên định, tuy rằng hắn tự biết nếu như nữ nhân này có đưa ra giá mười vạn thì mình cũng sẽ không bỏ qua.

- Được, bán tất cả cho ngài.

Bà chủ nước ngoài này hiển nhiên rất am hiểu cách thức buôn bán của người Trung Quốc, biế được đạo lý một vừa hai phải, sau khi tiến hành trao đổi ánh mắt với Trang Duệ một phen thì đáp ứng một cách rất sảng khoái.

- Cái túi này tặng cho các ngài, sau này có thời gian xin mời lại ghé qua nha.

Bà chủ tiệm nước ngoài này hiểu được đạo lý cần phải cho khác hàng chiếm được một chút lợi nhuận, để có thể tạo được quan hệ khác quen, sau khi thu gom lại đống đồ cho Trang Duệ, thì đưa thêm cho hắn một cái túi du lịch làm bằng vải bạt.

- Cám ơn nhiều.

Trang Duệ cầm theo cái bao đi đến bên cạnh quầy hàng, tùy tay ném cho Bành Phi, nói:

- Đều là đồ trang sức, anh Trịnh vừa ý vật gì thì cứ tùy ý chọn lựa, lấy về tặng cho người thân, ừ, vật này thật đặc biệt.

Vừa nói chuyện Trang Duệ cũng đưa tay cầm lấy cái đồ vật mà Bành Phi vừa mới nhặt lên kia, ánh mắt thì lại càng chăm chú nhìn đồ vật này đến không chớp mắt, sợ bỏ sót bất kỳ một chỗ nào.

- Anh Trang, cái pháp luân này rất đáng tiền sao?

Trịnh Hoa nhìn thấy hành động của Trang Duệ, dường như cũng hiểu ra chút gì đó, liền tiến đến bên người Trang Duệ, đánh giá cái pháp luân trong tay Trang Duệ.

Đúng vậy, thứ đồ vật vừa rơi trên mặt đất chính là một cái pháp luân, cái pháp luân này có màu đồng thau, cái chỗ tay cầm bằng gỗ ở bên dưới thì có màu đen nhánh, hơi ánh lên một tia ánh sáng màu tím, ở trên đó thì bị tro bụi phủ kín, bộ dáng thì đúng là đã rất lâu rồi không có ai sử dụng,

- hắc Hắc, đây cũng không phải là vấn đề có đáng giá hay không, mà là có tiền cũng không mua được, cái pháp luân này còn cần kiểm tra lại, nhưng mà tuổi của nó chắc hẳn là đã trải qua hơn một nghìn năm rồi.

Trang Duệ nhìn thấy trên mặt của cái pháp luân này chỉ có bảy câu văn ngắn ngủi, trong mắt hiện lên thần thái khác thường.

Bởi vì ngay trong lúc cái pháp luân rơi xuống đất lúc vừa rồi, khi Bành Phi nhặt lên, thì Trang Duệ vô ý dùng kinh khí để nhìn, không ngờ bên trong cái pháp luân này lại có thể ẩn chứa một lượng nguyện lực dồi dào.

Hơn nữa nguyện lực này hoàn toàn khác với nguyên lực được sinh ra khi các lạt ma tụng kinh, nguyện lực ở trong cái pháp luân này ngưng mà không tán, màu sắc cũng là màu vàng tím, khi linh khí của Trang Duệ tiếp xúc với đám nguyện lực này, trong lòng liền có một loại cảm giác linh hoạt, an bình kỳ ảo.

- Phật khí, khẳng định là đã được một vị cao tăng có đạo hạnh cực cao dùng qua, nói không chừng chính là những nhân vật trong truyền thuyết đã dùng qua.

Trong lòng Trang Duệ vui mừng không thôi, nếu giao cái pháp luân này cho Tần Huyên Băng, như vậy nguyện lực ở trong cái pháp luân này sẽ có ảnh hưởng tốt đối với vợ và đứa con nhỏ của mình, tối thiểu cũng có thể khiến cho tâm linh người ta được bình an.

- Người anh em, tôi nghe nói không phải là ở mặt trên của pháp luân càng có nhiều kinh văn thì càng tốt sao? Còn trên mặt của cái này thì chỉ có vài câu nói?

Trịnh hoa tiến đến quan sát một hồi, rồi nói ra nghi vấn của mình, thứ này ngoại trừ một ít chi tiết được chế tạo tinh xảo ra, thì dường như cũng không có gì đặc biệt.

Hơn nữa ở trên chỉ có bảy câu kinh văn, mỗi một câu kinh văn chỉ có bảy chữ. Những cái pháp luân khác mà Trịnh Hoa nhìn thấy ở bên trên đều tràn đầy kinh văn, thậm chí còn có cái pháp luân bên trên còn có hàng trăm câu kinh văn, cho nên hắn có điểm không cho là đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.