Hoàng Kim Đồng

Chương 82: Chương 82: Phật sống




Sau khi lên lầu thì Trang Duệ mới phát hiện nơi này cũng mở cửa với du khách, chỉ là số người ở trên này là rất ít, ngược lại thì có không ít Lạt Ma bận rộn qua lại.

Đi trên hành lang gấp khúc trên lầu hai có thể thấy đám người đi qua đi lại bên dưới, có thể nghe thấy những âm thanh niệm kịnh, Trang Duệ cảm thấy cõi lòng cực kỳ yên ắng, cảm giác bức bối khi không hấp thu được linh khí cũng đã tiêu tán không ít.

Khi Trang Duệ đang chìm đắm trong Phật âm của tín đồ Mật Tông Tây Tạng, lúc này dưới lầu chợt có một nhóm du khách lưng đeo ba lô, đội một kiểu mũ như nhau, trong tay cầm cờ nhỏ phất phơ, những âm thanh do bọn họ mang đến làm hắn chợt thức tỉnh. Lúc này hắn chợt nghe thấy trong bụng mình vang lên những âm thanh thì thầm.

Trang Duệ nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn một giờ chiều, bụng đói là chuyện thường, xem ra vấn đề hôm nay cũng là khỏi cần giải quyết. Hắn ôm Tiểu Bạch Sư chuẩn bị rời khỏi Đại Chiêu Tự, hắn nghĩ rằng đám Tần Huyên Băng và Lưu Xuyên có lẽ cũng chờ đợi sốt cả ruột rồi.

Khi Trang Duệ đi đến đầu bậc thang thì Tiểu Bạch Sư trong lòng chợt nhảy xuống đất, nó chạy về góc cuối hành lang giống như có thứ gì đó hấp dẫn, hắn kêu lên ở phía sau cũng bị tiểu tử kia bỏ ngoài tai.

Trang Duệ rơi vào đường cùng cũng chỉ có thể đuổi theo sau, bây giờ hắn không nỡ rời xa tiểu tử kia, mỗi ngày tiếng cười vang lên trong xe đều là nhờ nó mang đến. Đây không phải là lần đầu tiên Trang Duệ nuôi thú cưng nhưng lại có cảm tình đặc biệt với Tiểu Bạch Sư, chưa nói đến những thứ khác, sinh mạng của nó là do hắn cứu, mà tiểu tử kia càng ỷ lại vào hắn, làm hắn không muốn xa rời.

Tuy mới sinh ra chưa được một tháng nhưng Tiểu Bạch Sư chạy không chậm, hơn nữa hàng lang ở lầu hai rất gấp khúc, nếu không phải tiểu tử kia thi thoảng dừng lại nhìn Trang Duệ, chỉ sợ hắn cũng không kịp chạy theo.

- Gấu gấu gấu...

Tiểu Bạch Sư chạy đến một chiếc cửa và dừng lại, nó dùng móng vuốt nhỏ của mình để cào lên cánh cửa, nhưng cánh cửa dày đó không phải là thứ mà nó có thể đẩy ra được. Nó tuy lanh lợi nhưng sau khi cào cửa một lúc lâu và không hiệu quả thì nhanh chóng quay lại bên chân Trang Duệ, nó kéo ống quần của hắn rồi đi về phía cánh cửa kia.

- Hừ, nếu còn tiếp tục chạy loạn, anh đây sẽ không quan tâm đến chú mày nữa.

Trang Duệ khom lưng bế Tiểu Bạch Sư lên, lại gõ lên đầu nó vài cái. Tiểu tử này thè lưỡi liếm tay hắn rất nịnh nọt, sau đó nó lại nghiêng đầu đi gừ gừ với cánh cửa phía bên kia.

Trang Duệ có chút kỳ quái, bình thường chỉ cần mình đưa mắt là tiểu tử này sẽ đến bên cạnh, hôm nay lại liên tiếp không nghe lời, xem ra sau cánh cửa kia chắc chắn có thứ gì đó kỳ quái.

Từ nhỏ Trang Duệ sinh trưởng trong thế giới hiện đại, cũng không tin quỷ thần, không có tín ngưỡng, nhưng sau khi con mắt bị thương và xuất hiện linh khí thì hắn lại có thêm chút kinh sợ với thế giới, những thứ hắn chưa biết cũng không nghĩ là không tồn tại. Trên đời này còn nhiều hiện tượng cực kỳ quái lạ, ví dụ như linh khí trong mắt hắn, đây cũng là thứ mà khoa học khó thể giải thích được, mà Phật giáo cũng chính là một trong số đó.

Phật giáo, Cơ Đốc giáo, Đạo Hồi được xưng tụng là ba đại tôn giáo trên thế giới, Phật giáo được truyền vào Trung Quốc từ thời Hán, sau này nhiều triều đại thay đổi nhưng Phật giáo vẫn phát triển cực thịnh, rất nhiều hoàng đế xem Phật giáo là quốc giáo. Phật giáo Trung Quốc có rất nhiều giáo phái, chủ yếu là có Bát Tông, chính là bát đại môn phái gồm: Tính, Tương, Đài, Hiền, Thiện, Tịnh, Luật, Mật.

Sau giải phóng thì trong nước càng có nhiều học viện Phật giáo, giáo lý rất nhiều, nhưng những năm gần đây những địa phương nổi tiếng trong nội địa như chùa Thiếu Lâm lại không chú trọng vào tu hành mà chỉ chăm chú vào kinh doanh, điều này làm cho nhiều người sinh ra thành kiến, khi nói đến hòa thượng cũng không tỏ ra tôn trọng như với cổ nhân năm xưa.

Nhưng Phật giáo ở Tây Tạng thì khác, nó truyền trực tiếp vào Tây Tạng từ Ấn Độ ở giữa thế kỷ thứ tám, sau thế kỷ mười thì giáo phái chính thức hình thành, sau này tạo nên một phái cực kỳ đặc sắc, phần lớn tín đồ đều có tín niệm rất cao, chính là Mật Tông nổi tiếng trong tám đại giáo phái Trung Quốc.

Mật Tông của người Tạng chủ yếu chú ý khổ tu, truyền thừa có sự khác biệt, đồng thời quỹ đạo phát triển cũng phức tạp, Phật giáo của người Tạng có những đặc điểm khác biệt rõ rệt với của người Hán. Trong lịch sử thì những giáo phái Phật giáo đều nhất định đi cùng với thế lực chính trị, hai bên kết hợp cùng một chỗ hình thành chế độ chánh giáo hợp nhất, giáo dựa vào chính mà đi, chính cầm giáo mà đứng, hai bên nương tựa vào nhau.

Vào năm 1959 thì Tây Tạng đã hủy bỏ chế độ kia, nhưng dân chúng Tây Tạng vẫn là những tín đồ trung thành, điều này cũng làm cho vùng cao nguyên Thanh Tàng tràn đầy sắc thái huyền bí. Trước khi Trang Duệ đến Tây Tạng thì đã từng nghe nói nhiều sự kiện về Phật sống chuyển thế, nhiều người cho rằng không có khả năng này, nhưng lại có rất nhiều người coi đó là sự thật, đáng được thờ phụng.

Trang Duệ nhìn Tiểu Bạch Sư còn đang kéo chân mình, hắn thầm nghĩ vào xem cũng không có vấn đề, hơn nữa chó thường thông minh, tiểu tử này sẽ không hại mình. Hắn vừa suy nghĩ vừa đi về phía trước, vung tay đẩy cánh cửa gỗ lim dày cộp.

Trang Duệ thấy cánh cửa dày nhưng lại rất linh hoạt, chỉ khẽ đẩy là mở ra, bên trong là một gian phòng ba mươi mét vuông, kết cấu bằng gỗ, tiểu tử Bạch Sư thấy cửa mở cũng đã xông vào.

Khoảnh khắc khi Trang Duệ đẩy cửa ra thì linh khí trong mắt chợt trở nên hoạt bát, giống như một cậu bé tham ăn gặp thức ăn ngon, liên tục bạo động, lien tục lưu động trong mắt hắn giống như có thể phóng ra bất cứ lúc nào.

Trang Duệ cũng thật sự cảm thấy không yên, hắn không biết căn phòng gỗ này là chỗ nào, cũng không biết linh khí trong mắt chợt bừng lên như vậy là tốt hay xấu, nhưng đến đây rồi thì Tiểu Bạch Sư lại không chịu đi ra, hắn đành phải đi vào.

Trang Duệ hít một hơi thật sâu và bước chân vào phòng.

Sự kiện làm cho Trang Duệ thật sự khó tưởng đã xảy ra, khi hắn vừa tiến vào trong phòng thì cảm ứng dượcd trong không gian của căn phòng này tồn tại một số lượng linh khí cực lớn, có mặt khắp nơi giống như không khí. Lúc này tốc độ vận chuyển của linh khí trong mắt hắn cũng nhanh hơn, hơn nữa mỗi lần xoay chuyển một vòng trong mắt thì hắn lại cảm giác được có chút linh khí yếu ớt từ trong căn phòng này sát nhập vào.

Tuy luồng linh khí sát nhập vào trong mắt Trang Duệ không có ý nghĩa gì với không gian này, nhưng đối với hắn thì không khác gì đang khát cháy mà được uống nước suối nguồn, lỗ chân lông toàn thân mở ra, thoải mái đến mức hầu như làm hắn hầu như muốn rên rỉ. Hơn nữa cảm giác sảng khoái này vẫn cứ tiếp diễn, từng sợi linh khí vẫn không ngừng dung nhập vào trong mắt hắn.

Trước kia Trang Duệ nghe người ta nói hít thuốc phiện sẽ cho ra cảm giác khoái cảm như thăng thiên, hắn tất nhiên sẽ không sử dụng loại độc phẩm hại người này, nhưng hắn tin dù là những kẻ dùng thuốc phiện cũng không có được cảm giác như mình lúc này. Loại khoái cảm lúc này của hắn không phải chỉ là cơ thể, còn là tinh thần, lúc này trong não của hắn cũng không còn tư duy, thế tục nhân gian hầu như không còn liên quan đến hắn, hắn chỉ đơn thuần chìm đắm vào trong cảm giác sảng khoái tột độ mà thôi.

Lúc này nếu có người ngoài đi vào trong căn phòng này sẽ phát hiện một người thanh niên đứng đó ngây ngốc, hai mắt vô thần như mất đi linh trí, chỉ còn lại một thể xác vô hồn. Mà Tiểu Bạch Sư đã chạy vào phòng rồi biến đi đâu mất.

Tiểu Bạch Sư sau khi đưa Trang Duệ vào trong căn phòng kia, nó lại chạy ra từ một cánh cửa khép hờ khác, sau cánh cửa kia lại là một hành lang gấp khúc, giống như có thứ gì đang kêu gọi nó, nàng trực tiếp chạy đến cuối hành lang, dùng móng vuốt cào lên cánh cửa trước mặt.

Giống như có người nghe được âm thanh và ra mở cửa, đứng trong cửa là một Lạt Ma trẻ tuổi, khi thấy Tiểu Bạch Sư thì ngạc nhiên nói một câu nói ra sau lưng.

Tiểu Bạch Sư không có phản ứng với Tiểu Lạt Ma đứng nơi cửa, nó trực tiếp chạy vào trong phòng. Gian phòng này không lớn, chỉ hơn hai mươi mét vuông, bên trong là một chiếc giường lớn, một tủ sách, xung quanh giường căn bản đều là giá sách, nó bao quanh căn phòng, trên đó đều là sách vở, phần lớn là sách cổ, có vẻ ố vàng.

Trong phòng bùng lên mùi đàn hương nhàn nhạt, ánh sáng rất ảm đạm, trên giường lớn là một vị Lạt Ma lớn tuổi đang nằm, từ bề ngoài rất khó nhìn ra độ tuổi của ông ta, vì làn da trên mặt đã có nhiều nếp nhăn và vết bớt như người già. Nhưng ánh mắt của vị Lạt Ma này lại sáng ngời, có chút hồn nhiên như nhi đồng, nếu chỉ nhìn ánh mắt thì chỉ sợ nhiều người sẽ cho rằng đây là một đứa bé.

Tiểu Lạt Ma mở cửa thấy vị Lạt Ma già ngồi dậy thì tiến lên dìu, sau đó khẽ khuyên nhủ:

- Chu Tất Cổ, sức khỏe của ngài không tốt, nằm xuống nghỉ ngơi thì hơn.

Nếu có tín đồ Mật Tông thấy tình cảnh này thì nhất định sẽ quỳ xuông bái lạy vị Lạt Ma già kia, rất khó làm người ta tin là vị Lạt Ma già này chính là một trong những Phật sống hi hữu trên thế gian. Phải biết rằng ở Tây Tạng hiện có hơn một ngàn Phật sống, nhưng Phật sống chuyển thế và kéo dài tính mạng cũng chỉ có hơn hai mươi vị, hai mươi vị Phật sống này đều được vạn dân kính ngưỡng, là những người trí tuệ hơn người.

- Không có gì, tiểu bằng hữu trên Đại Tuyết Sơn đến, ta cần phải đích thân chiêu đãi.

Phật sống khoát tay áo, đeo giày dưới sự giúp đỡ của tiểu Lạt Ma, sau đó đi về phía một cái bàn trong phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.