Hoàng Kim Đồng

Chương 703: Chương 703: Phiền toái. (2)




Vào năm 1939, tại Ân Khư Vũ Quan Thôn khai quật được một cái Mẫu Thú Đại Phương Đỉnh, cao 133 centimet, dài 110 centimet, nặng 875 kg, hình dạng và cấu tạo phi thường hùng vĩ, được gọi là Đỉnh Trung Chi Vương(vương của đỉnh).

Vật như vậy, đã không thể dùng tiền để cân nhắc, nó là quốc bảo vô giá, cũng giống như tượng binh mã, đã từng có nhà bảo tàng nước ngoài, đã đưa ra giá cả với quốc gia, đòi mua nó với giá một trăm triệu đô la, nhưng bị cự tuyệt.

Nam nhân nhỏ con đáp:

- Không lớn, nhưng rất nguyên vẹn, có chữ, là thời kỳ Thương Chu, là bảo vật tổ truyền, nếu không phải gần đây tinh kế quá căng thẳng, sẽ không bán.

- Thứ này, người dám tiếp không nhiều lắm!

Trang Duệ tay phải ngón trỏ, vô ý thức gõ lên mặt bàn, mua một ít vật, bị điều tra ra không có sao, nếu như liên quan tới trọng khí của quốc gia, bị bắt thì sao? Nếu bị tìm tới cửa, cậu nhỏ sẽ lột da mình ra.

- Vậy thì sau này hãy nói, việc này nếu lão bản cảm thấy hứng thú, chúng ta lại liên hệ.

- A!

Hắn cười cười, đứng dậy, lần này thì hắn thật sự cáo từ rời đi.

Sau khi nam tử họ Nhậm đi ra ngoài, vẻ mặt Triệu Hàn Hiên lo lắng nhìn Trang Duệ, nói ra:

- Lão bản, hai món Thanh Đồng Tước không có gì, trọng khí thì khó nói.

Triệu Hàn Hiên không phải là thái điểu đồ cổ, tuy không chơi đồ đồng, nhưng hắn cũng biết, mỗi một kiện trọng khí có khắc chữ được khai quật lên, đều làm cho giới khảo cổ khiếp sợ.

Mà trọng khí trong lăng mộ, chắc chắn chính là Vương lăng, nếu như trên trọng khí có khắc chữ, thì càng thêm phiền toái, dù Trang Duệ mua xong và không xuất ra, cũng không dám để lộ ra ngoài.

Bởi vì đây là đại mộ, sau khi bị trộm, nhất định sẽ bị truy xét đến cùng, chỉ cần Trang Duệ dám lấy ra, tuyệt đối là chết, không nên xem thường năng lực của cơ quan trong nước.

Những vật như vậy thường bị buôn lậu ra nước ngoài, bán cho Hong Kong hoặc một ít nhà sưu tập thích tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc.

- Lão Triệu, người này không đơn giản, đừng nói là trọng khí, hai cái Thanh Đồng Tước này, ta cũng không muốn...

Trang Duệ và Triệu Hàn Hiên không giống nhau, nhưng hắn đã từng nhìn thấy lăng mộ bị trộm, cũng nghe chuyện Mạnh giáo sư nói qua rất nhiều vụ trộm mộ, biết rõ trộm mộ, không bao giờ lấy ra trọng khí còn nguyên vẹn.

Mà người này lại có, chỉ có thể nói rõ một điểm, sau lưng của hắn, tuyệt đối là một tổ chức trộm mộ, nếu là con buôn, thì Trang Duệ không sao cả.

Nhưng là Trang Duệ sợ nhất, chính là tạo lên quan hệ với những người này, những người này đều là kẻ muốn tiền không muốn mạng, ngẫm lại tao ngộ ở Thiểm Tây, bắp chân Trang Duệ vẫn còn run.

Âu Dương Uyển thường xuyên dạy bảo Trang Duệ, không nên dựa vào quyền thế của ông ngoại mà làm chuyện trái pháp luật, trước mắt việc có thể áp dụng được, đó chính là thiên vị.

Trang Duệ tin tưởng, nếu như mình mua lại, dù cho sau này xảy ra chuyện gì, bị cảnh sát truy xét đến đầu của mình, chỉ sợ Âu Dương Quân cũng giúp đỡ dọn dẹp.

Nhưng Trang Duệ vẫn buông tha cho cơ hội mua hai vật tiện nghi này, hắn có nguyên tắc làm người của mình, tối thiểu nhất lời mẹ nói, Trang Duệ không vi phạm, hắn cũng không vì thiếu hai thứ này, mà không mở bảo tàng được.

Tuy không theo chính trị, nhưng Trang Duệ thường xuyên nghe Âu Dương Quân nói chuyện tào lao nhắc ai đắc thế, ai xuống đài, thời điểm này các cậu của hắn đắc thế, nhưng vạn nhất thất thế, chỉ sợ chuyện nhỏ như hạt đậu xanh, cũng bị người ta đi tìm nợ.

- Trang ca, không mua thật sao?

Hầu tử có chút kinh ngạc, vừa rồi nghe Trang Duệ nói muốn cho người mua lại, nhưng vừa đảo mắt đã quyết định không mua nữa?

Những ngày này Hầu tử cũng không phải lăn lộn không ra gì trong Phan gia viên, đối với giá trị của hai món Thanh Đồng Tước này, vẫn biết rõ một chút, thứ này người gặp người thích, chỉ cần chuyển tay, lợi nhuận không dưới ba mươi vạn.

- Đương nhiên không muốn, sau này không liên hệ với người này.

Trang Duệ gật gật đầu, sợ hầu tử không rõ, nên nói thêm:

- Người này là người đào trộm mộ, có ít người là độc hành hiệp, làm ăn nhỏ, có bị bắt cũng chỉ bị hai ba năm tù là thả ra, cũng không cắn loạn người ta. Nhưng từ vóc người của tên này, vì tình hình kinh tế căng thẳng mà bán trọng khí, vậy thì thời điểm khai quật cổ mộ, không thể dùng sức một người mà lấy ra được, nhất định là có một đội, mà phạm tội từ trong ra ngoài, nếu như dính vào, đến lúc đó đừng nói ăn thịt dê, sau này sẽ bị dính mùi hôi tanh trong đó.

Bản án như vậy, không cần kể đến tội danh khi thành án, tối thiểu nhất ngươi dùng tiền mua đồ, thì chắc chắn sẽ bị quốc gia thu hồi, Trang Duệ không muốn chịu rủi ro như vậy.

Hầu tử làm việc lỗ mãng, bị Trang Duệ nói lời này làm giật mình, liền vội vàng gật đầu nói ra:

-Tôi biết rồi, Trang ca, anh yên tâm đi, tôi nhất định không kết giao với người nọ.

- Đi, trở về đóng cửa, hôm nay ta mời khách, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa, sau đó tìm nơi ca hát, ân, có thể mang theo người nhà a.

Trang Duệ nhìn thời gian, đã là 6:30, đoán chừng bây giờ trở về đến nhà, người nhà đã ăn tối xong, không bằng dứt khoát mang nhân viên Tuyên Duệ Trai đi ăn một bữa cơm.

- Trang ca, bạn gái, chưa kết hôn có tính là người nhà không?

Hầu tử ở bên cạnh hỏi nhỏ một câu, thời gian gần đây Hầu tử và thiếu phụ ở cùng cư xá rất mặn nồng, dùng cách nói của Đại Hùng tả Hầu tử, đó là đừng nhìn bạn thân gầy, toàn thân của hắn đều là cơ bắp nha.

- Tính, mang theo đi, việc này cũng hỏi ta, Hầu tử, ngươi không thể có chút tiền đồ hay sao?

Trang Duệ cười mắng một câu, hắn dẫn đầu đi ra khỏi quán trà, lão Triệu đứng ở sau lưng tính tiền.

- Tiểu Trang a, ta không đi, ta là một người già, không đi theo cản trở người trẻ tuổi các ngươi vui vẻ a.

Trở về tiệm nói ra, Cát sư phụ là người đầu tiên ngẩng đầu lên, hắn mỗi bảy giờ đều về nhà, bạn già đã làm đồ ăn chờ sẵn.

Hơn nữa hai tháng nay, Cát sư phụ dựa vào tay nghề kiếm được nhiều tiền, con và cháu trai ân cần hơn rất nhiều, làm cho lão đầu tử được hưởng niềm vui gia đình.

- Ta cũng không đi, con ta đang đi đại học, ta phải về nhà hầu hạ.

Triệu Hàn Hiên đối với việc ăn uống cũng không có hứng thú, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc giáo dục đời sau.

Cát sư phụ và Triệu Hàn Hiên đều không muốn đi, cũng chỉ còn lại Hầu tử và Đại Hùng cao hứng bừng bừng.

Hầu tử và Đại Hùng thu nhập không thấp, nhưng lực lượng chưa đủ, bình thường đều đi tản bộ quanh cư xá, cũng chưa từng đi tới các điểm ăn chơi, còn hai nhân viên thì không cần phải nói, mỗi tháng kiếm được hai ba ngàn, còn chưa đủ đi quán bar Hải Hậu lăn lộn một đêm a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.