Hoàng Kim Đồng

Chương 691: Chương 691: Phòng bảo tàng (3) Giao dịch hoàn thành




Đối với Eze Kenner mà nói, nếu như đem toàn bộ những món đồ sứ này ra đấu giá, đoán chừng sẽ làm cho thị trường đồ sứ tan vỡ, nếu từ từ đấu giá, thì lúc hắn còn sống, chỉ sợ cũng chưa bán hết.

Lấy ra một trăm món tặng người, cũng không phải là chuyện gì lớn, bởi vì tổ phụ của Eze Kenner đã từng xuất ra hơn ngàn món đố sứ Trung Quốc quyên tặng bảo tàng quốc gia Anh.

Sau khi nói lời cảm tạ với Eze Kenner, Trang Duệ đem lực chú ý tập trung lên những món đồ sứ ở trên kệ.

Dù đại bộ phận đồ sứ không được mang ra trưng bày, nhưng chỉ từ những thứ được trưng bày, cũng không ít hơn mấy ngàn món.

Đi tới bên cái kệ trưng bày những món đồ sứ tinh mỹ, Trang Duệ có cảm giác như đang đi vào trong cung đình cổ đại, thời gian giao thoa đến tử mấy trăm năm trước, vô số người ăn mặc quần áo cổ đại bận rộn đi lại xuyên qua.

Chế tác đồ sứ của Trung Quốc rất rườm rà, một kiện đồ sứ tinh mỹ xuất ra, phải trải qua vô số trình tự, cộng thêm việc thay triều đổi đại, có thể nói, trên người mỗi một kiện đồ sứ, đều cất dấu một câu chuyện, nhiều đồ sứ như vậy, tất cả đều mang trên người dấu tích lịch sử.

Trang Duệ đem linh khí trong mắt phóng ra, tập trung vào một chỗ, khắp nơi đều có màu tráng vàng đỏ, cho dù không tận lực quan sát, cũng có thể từ màu sắc của linh khí hội tụ trong ánh mắt của Trang Duệ, Trang Duệ cũng cảm giác đước, linh khí trong ánh mắt trở nên sinh động hơn trước kia.

Không biết có phải vì có quá nhiều đồ cổ hay không, hay là nguyên nhân gì khác, trong một không gian đặt nhiều đồ sứ như thế này, giống như khắp nơi đều tràn ngập linh khí, linh khí trong mắt Trang Duệ thoát ra ngoài, giống như muốn dung hợp vào.

- Chẳng lẽ muốn tiến hóa?

Cảm nhận được linh khí bạo động, trong lòng Trang Duệ vừa mừng vừa sợ, mỗi lần linh khí trong mắt Trang Duệ cải biến, đều gọi là tiến hóa, bởi vì phẩm chất linh khí trong mắt càng tốt và ngày càng cao, thì khó tiến hóa hơn trước, cho nên từ khi từ Myanma trở về, vẫn trì trệ không tiến.

Tuy con mắt của hắn trải qua mấy lần biến dị, nhưng Trang Duệ cũng không nhìn ra quy luật của nó, mỗi lần xảy ra đều rất đột ngột, hiện tại Trang Duệ cũng không thể làm gì, chỉ có thể đợi linh khí trong tròng mắt hội tụ lại, sau đó cùng với linh khí ở chung quanh dung hợp với nhau, sau đó thu hồi về mắt của mình.

Lần đầu tiên hắn tới Tháp Lâm ở Myanma, hắn ngồi xuống một cái là giữa trưa, Trang Duệ sợ hãi ngây ngốc đến giữa trưa, chuyện đó có chút phiền toái, vì vậy nếm thử một chút, hắn muốn thử triệu hồi linh khí của mình trở về.

Nhưng càm làm cho Trang Duệ vui mừng là, linh khí đã làm theo ý niệm của hắn, lập tức thoát ly khỏi linh khí ở chung quanh, quay trở lại mắt của hắn.

Mà khi linh khí tiến vào trong mắt của hắn, Trang Duệ cảm giác con mắt của mình, giống như được nước ấm tẩy rửa, phi thường thoải mái, làm cho trong lòng Trang Duệ thấp giọng rên rỉ một tiếng.

Qua hai ba phút sau, Trang Duệ mới mở mắt, sau khi phóng thích linh khí ra ngoài, lại phát hiện, linh khí đã không còn cách nào dung hợp với linh khí nồng đậm ở chung quanh nữa, hơn nữa còn không có cải biến gì.

- Tại sao lại như thế?

Trang Duệ sững sờ một chút, tiếp theo hắn đem ánh mắt nhìn ra xa xa, linh khí dày đặc trong mắt lập tức xuyên qua vách tường cực dày kia, nhìn ra bên ngoài, Trang Duệ trông thấy người quản gia đang đi lại, lại nhìn thấy Tần Huyên Băng đang vuốt ve Bạch sư.

Bạch sư đồi với linh khí trong mắt của Trang Duệ, đặc biệt mẫn cảm, thời điểm linh khí tiến đến gần, nhịn không được hắt xì, sau đó giãy giụa ra khỏi tay của Tần Huyên Băng, hồ nghi nhìn không khí phía trước, nó cảm giác được sự tồn tại của Trang Duệ, nhưng lại không nhìn thấy Trang Duệ, không khỏi có chút vội vàng xao động.

Trang Duệ nhìn thấy cử động của Bạch sư, vội vàng dùng linh khí chạy qua người Bạch sư một vòng, thời điểm Bạch sư thoải mái rung đùi đắc ý, liền thu linh khí trở về.

- Cái này... Khoảng cách ở đây cũng chừng trăm mét a?

Sau khi Tràng Duệ thu hồi ánh mắt, trên mặt tràn đầy kinh hỉ, tuy linh khí không có tấn cấp, nhưng đã phóng thích ra xa hơn, từ khoảng cách ba mươi mét, tăng lên một trăm mét, đã đề cao gấp ba lần.

Nhưng hiện tại không phải là lúc quan sát linh khí tốt nhất, Trang Duệ còn phải đợi ngày mai Bành Phi tới, sẽ cùng Eze Kenner ký kết hiệp nghị trao đổi cổ vật, hắn đang ngây ngốc ở nước ngoài một thời gian, hiện giờ Trang Duệ có chút nhớ nhà.

Thời gian Trang Duệ ngây người không dài, mà Eze Kenner ở bên cạnh nhìn thấy lại tưởng Trang Duệ đang say mê trong biển đồ sứ, gặp được thứ mà mình yêu thích, có biểu hiện này cũng không đáng trách.

Sau khi phục hồi tinh thần lại, Trang Duệ bắt đầu đi đến bên cạnh từng món đồ sứ, bởi vì số lượng quá nhiều, hắn cũng không có biện pháp, cũng không có nhiều thời gian để xem xét hết như thế, dứt khoát dùng màu sắc linh khí và trạng thái của từng món đồ sứ, hắn chỉ nhìn những món đồ sứ có linh khí màu tím.

- Bắc Tống Định Diêu Khắc Hoa Mai Bình!

Đột nhiên, con mắt Trang Duệ sáng bừng, một cái mai bình bụng lớn miệng nhỏ xuất hiện trong mắt của hắn.

- Ngũ đại danh diêu a!

Trong lòng Trang Duệ cảm thán, hắn cẩn thận đem cái bình cao chừng bốn mươi cm ở trên kệ xuống.

Đồ sứ Định Diêu, thường có màu trắng, mà màu sắc của mai bình này có màu ngà sữa, màu sắc cực kỳ thuần khiết, không có vì thời gian trôi qua mà ố vàng.

Sờ lên mai bình như có cảm giác đang sờ vào thủy tinh, hoa văn trên bình đan xen vào nhau, nét vẽ rất có lực, hoàn toàn trôi chảy không bị cản trở, bố cục hài hòa, đa số đường cong làm một rộng một hẹp, đây chính là phong cách đặc biệt của đồ sứ thời kỳ Bắc Tống.

Đây cũng là lần đầu tiên Trang Duệ nhìn thấy một kiện đồ sứ trong danh diêu, nếu đặt ở trong nước, thì cái mai bình này tuyệt đối được xem là cổ vật bảo hộ cấp một, mà phần đông những cổ vật trong nước, cũng cực kỳ hiếm thấy.

Sau khi Trang Duệ đem cái mai bình này trở về, liền nói với Eze Kenner ở sau lưng:

- Eze Kenner tiên sinh, cái mai bình này, có thể dùng làm vật phẩm giao dịch của chúng ta!

- Không thành vấn đề!

Eze Kenner rất dứt khoát, tuy trong số đồ sứ mà hắn sưu tầm, thì đồ sứ này cũng là tinh phẩm, nhưng so với tác phẩm của Picasso, hoàn toàn không so được.

Đi dọc theo năm sáu cái giá gỗ, Trang Duệ đi về phía trước, con mắt giống như ra đa, bắn phá từng món đồ sứ, chỉ cần đi năm sáu mét, Trang Duệ đã chọn được bảy tám món đồ sứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.