Hoàng Kim Đồng

Chương 229: Chương 229: Phú ông trăm triệu được sinh ra




- Vật phẩm đấu giá tiếp theo cũng chính là phỉ thúy phiêu hoa, nặng ba mươi chín cân, giá khởi điểm năm triệu, mỗi lần tăng giá thấp nhất là một trăm ngàn, mời các bằng hữu ra giá...

Đấu giá vẫn tiến hành kể từ khối phỉ thúy thứ ba thì giá đấu đều hơn mười ba triệu, vừa rồi khối phỉ thúy thứ bảy còn có giá mười lăm triệu. Lúc này cảm xúc của đám thương nhân dưới dài đều rất rối, tất cả đều động, như vậy thì nhóm Trang Duệ càng nhìn càng vui.

- Mười ba triệu...

- Mười ba triệu một trăm ngàn...

- Mười sáu triệu năm trăm ngàn...

Những ông chủ ngọc khí nơi đây đều muốn thu phỉ thúy vào túi với giá thấp nhưng đó là không thể, vì ngay từ đầu đặt giá thì tình huống đã gay cấn, nhưng âm thanh không lưu loát vào lúc cuối cùng lại làm người ta hoảng sợ, mới đấu ba lượt giá mà đã lên đến mười sáu triệu, vì vậy mà ai cũng nhìn lại.

- Tại sao lại là một người nước ngoài?

Điều làm cho người ta giật mình chính là kẻ hô giá là một người nước ngoài da trắng mắt xanh, nhìn vẻ bề ngoài rất khó đoán được tuổi tác. Người này ăn mặc cũng bình thường, thậm chí đầu gối quần jean cũng có vài lỗ hổng.

Lúc này người nước ngoài thật sự dùng ánh mắt vô tội nhìn mọi người, hắn thật sự cảm thấy khó hiểu vì ánh mắt có chút bực tức của đám người chung quanh, vì không ai quy định người nước ngoài không được ra giá.

- Này anh gì ơi, tôi không được ra giá sao?

Người nước ngoài cuối cùng cũng không chịu được ánh mắt từ khắp bốn phía mà đứng dậy lên tiếng hỏi người chủ trì, tuy hắn dùng tiếng Trung không được lưu loát và rõ ràng nhưng người chung quanh vẫn có thể hiểu ra.

Lúc này vị chủ trì ở bên trên cũng thật sự không biết phải làm sao, hội chợ giao dịch lần này được mang danh là quốc tế, như vậy chẳng lẽ không cho các vị khách quốc tế tham gia?

- Tiên sinh, tất nhiên là có thể, anh cứ ra giá tự nhiên, bây giờ mời anh ngồi xuống...

Sau khi trao đổi một câu với người phía sau, người chủ trì cho ra đáp án, tuy làm cho đám ông chủ trong đây có chút bất mãn nhưng điều này là khó thể tránh được, người trả giá cao sẽ có được vật phẩm, đây luôn là chân lý đấu giá.

- Đừng để cho người ta mua mất phỉ thúy chứ?

- Đúng vậy, ra giá đi, nhiều người thế này mà để cho một người ngoài thu mất phỉ thúy là sao?

Những tiếng nghị luận liên tục vang lên nhưng kết quả thì rõ ràng là sấm to mưa nhỏ, chỉ là nó không mà thôi. Ba phút sau, có lẽ vì không nhịn được nên ông chủ Hàn mới đội giá lên:

- Mười bảy triệu...

- Mười bảy triệu năm trăm ngàn...

Một lúc lâu sau vị khách nước ngoài tiếp tục lên giá, cái giá này cũng làm cho ông chủ Hàn không lên tiếng, vì hắn chỉ chú tâm kinh doanh mà không có thù oán gì với đối phương, hắn đã mua vào trong tay hai khối phỉ thúy, cũng thật sự không có yêu cầu quá lớn với khối phỉ thúy lần này.

Thật ra trong đám người nơi đây cũng có nhiều kẻ đủ thực lực tăng giá, nhưng ai cũng ôm một tâm lý may mắn, cho rằng còn lại bảy khối mao liêu, có lẽ mình sẽ mua được một món với giá rẻ. Nhưng lúc này có lẽ bọn họ đã quên tình huống đầu tiên, đó là Vệ Tử Giang nâng giá lên cao để mua hai khối phỉ thúy, thực chất lại là mua được phỉ thúy với giá rẻ.

- Hình như đã gặp qua người này ở chỗ nào rồi thì phải?

Tống Quân ở bên cạnh Trang Duệ chợt nhíu mày.

- Đúng rồi, nhớ ra rồi, tôi đã gặp người này ở Myanmar, anh Hàn có lẽ cũng biết đối phương.

Tống Quân tự nhủ.

- Anh Tống, người này có lai lịch thế nào?

Chỉ cần bỏ tiền thì có thể mua phỉ thúy, Trang Duệ cũng không quá quan tâm đến việc ai mua được ai không, phỉ thúy cũng không phải quốc bảo, ai thích thì cứ mua mà thôi. Người vừa đặt giá là người nước ngoài, biết đâu sẽ đưa giá lên cao hơn một chút, nhưng Trang Duệ cũng thật sự có chút tò mò về lai lịch của người nước ngoài duy nhất ở đây vào lúc này.

- Ha ha, anh ta là người Anh, tên là Kristy, có danh tiếng khá lớn ở Myanmar, đừng nhìn anh ta ăn mặc xuềnh xoàng mà xem thường, anh ấy là triệu phú đấy.

Tống Quân nói lai lịch của người nước ngoài kia cho đám người Trang Duệ, thật ra hắn cũng được người ta kẻ cho nghe mà thôi, nhưng nếu nói thật ra thì vị Kristy người Anh này đúng là một nhân vật truyền kỳ.

Mọi người đều biết nguyên nhân phỉ thúy lên giá và nguyên thạch tăng giá chóng mặt cũng vì phía Myanmar, trước đó rất nhiều người ước mơ làm giàu đều chạy đến Myanmar đi mạoi hiểm, phần lớn là muốn ném ra vài trăm đến vài triệu để mong muốn phất lên sau một đêm.

Nhưng đổ thạch chính là một hành vi lợi ích đi theo rủi ro, những vị vung tiền mua những tảng đá bình thường, nếu có vận may thì sẽ mở ra phỉ thúy với giá trên trời, nhưng tỉ lệ như vậy thường chưa đạt đến con số một phần trăm.

Kristy vốn là một thương nhân châu báu nhỏ của nước Anh, người này đến Myanmar thì cũng từng đổ thạch nhiều lần nhưng phần lớn là thất bại, sau này hắn cải biến sách lược, chỉ chuyển sang mua sắm nguyên liệu phỉ thúy.

Kristy cố gắng tìm tòi tin tức ở Myanmar, chỉ cần người nào mở được phỉ thúy xa hoa, sẽ chạy đến hội đàm ngay.

Đổ thạch ở Myanmar khác với Trung Quốc, những người mở ra phỉ thúy thường sẽ rất thích được trao tay tiền mặt, và Kristy có thể thỏa mãn yêu cầu của bọn họ.

Vì mua được phần lớn là phỉ thúy tốt, giá tiền cũng cao, thu hoạch cũng gấp vài lần, vì thế mà mức chênh lệch giá của Kristy là khá cao. Vài năm qua hắn trở thành triệu phú, được đồn thành giai thoại ở Myanmar.

Lúc này cũng có người nhận ra Kristy, vì vậy mà bọn họ đều nghị luận nhưng không ai tiếp tục báo giá, người chủ trì thấy vậy thì chờ một chút, sau đó đập báu, quyết định khối phỉ thúy được Kristy mua với giá mười bảy triệu năm trăm ngàn.

Nhưng sau đó những ông chủ còn ôm tâm lý may mắn phải ăn vào quả đắng, vì những khối phỉ thúy sau đó cũng không rẻ hơn cái giá mà Kristy đưa ra vào lúc vừa rồi.

Có người nói bán giá đắt sẽ không mua, nhưng bây giờ nếu không mua thì sau này nếu muốn mua sẽ phải bỏ ra số tiền rất lớn. Giá cả của hội chợ đổ thạch Bình Châu thật sự tiến lên như gió, giá cả của ngày hôm nay thật sự có thể làm một cái định vị lớn cho nguyên liệu phỉ thúy cả nước sau này.

Đấu giá trở nên nóng nảy, đây không những nằm ra ngoài dự đoán của những ông chủ ngọc khí, thậm chí còn hoàn toàn bất ngờ với nhóm Trang Duệ, vì từ khối phỉ thúy thứ ba thì giá cả bắt đầu tăng lên chóng vánh.

Đến khối phỉ thúy thứ mười hai thì chính thức đột phá mức giá hai chục triệu, thậm chí đến hai khối mao liêu phiêu hoa cuối cùng còn được bán với giá lần lượt là hai mươi hai triệu một trăm ngàn và hai mươi bốn triệu năm trăm ngàn.

- Vật phẩm đấu giá cuối cùng ngày hôm nay là khối phỉ thúy phiêu hoa cấp dầu, giá khởi điểm là năm trăm ngàn...

Bây giờ đấu giá cuối cùng chính là hai mảnh phỉ thúy còn sót lại, vì hai khối chỉ hơn mười cân mà tính chất cũng không kém nên coi như xác nhập vào cùng đấu giá.

- Năm trăm năm chục ngàn...

- Sáu trăm ngàn...

- Sáu trăm năm chục ngàn...

Có thể vì bị tình huống trước đó kích thích nên lúc này hai khối phỉ thúy phiêu hoa cấp dầu cũng được người ta liên tục tranh chấp, giá cả tăng lên chóng vánh.

- Lão Yêu, thật...Thật sự không ngờ, cậu biết mười sáu khối phỉ thúy kia giá bao nhiêu không?

Lúc này đấu giá xem như sắp kết thúc, Trang Duệ đang to nhỏ trò chuyện với Tống Quân thì Dương Vĩ cầm lấy điện thoại tính toán tổng giá trị của mười sáu khối phỉ thúy, sau đó vẻ mặt có chút khó tưởng.

- Bao nhiêu tiền? Hơn một trăm triệu không?

Trang Duệ thuận miệng hỏi.

- Không tính đến hai khối phỉ thúy còn lại, mười sáu khối phỉ thúy kia được bán với giá trên hai trăm triệu, Lão Yêu, lần này cậu phát tài rồi...

Dương Vĩ kích động giống như số tiền kia thuộc về mình, hắn đưa điện thoại có số tiền tổng ở bên trong cho Trang Duệ.

- Trời, thật sự nhiều vậy sao?

Trang Duệ cũng thật sự kêu lên sợ hãi vì con số trước mắt, lúc đầu hắn còn tính toán xem thế nào nhưng sau này cũng thật sự mỏi mệt, cũng không ngờ mười sáu khối phỉ thúy lại được hơn hai trăm triệu, nếu tính cả hai khối phỉ thúy để lại cho Tần Huyên Băng thì chẳng phải là...

Trang Duệ cũng không tiếp tục nghĩ tiếp, từ lúc bắ đầu đấu giá thì trong lòng cũng thầm nghĩ sẽ lời lớn, nhưng bây giờ kết thúc đấu giá và số tiền kia sắp thuộc về mình, cảm giác thật sự rất vui sướng, dù chỉ được chia một phần ba trong số đó mà thôi.

- Bốp!

Trên đài vang lên tiếng gõ búa.

- Chúc mừng vị tiên sinh này, khối phỉ thúy cuối cùng cấp dầu đã thuộc về ngài, một triệu một trăm hai chục ngàn. Các vị, đấu giá hôm nay đã xong, mười bảy vật phẩm không giữ lại vật nào, cám ơn các bằng hữu đã giúp đỡ, cám ơn.

Người chủ trì ở trên đài nói câu kết thúc đấu giá, xem như hôm nay đấu giá kết thúc mỹ mãn, tất nhiên hai chữ viên mãn cũng chỉ có thể dùng cho những người mua được phỉ thúy, thậm chí đám người này cũng có vẻ mặt căng cứng, không có chút vui mừng.

Kẻ mua được phỉ thúy tỏ ra không cam lòng, mà không mua được cũng không cam lòng, có lẽ ngoài nhóm Trang Duệ thì cũng chỉ có ông ngoại Lôi Lôi là có lời. Chưa nói đến những thứ khác, nếu bọn họ tình nguyện bán ra sẽ có kẻ mua ngay với giá hơn hai chục triệu, đây rõ ràng có liên quan đến ánh mắt, kinh nghiệm.

- Trang Duệ, điện thoại cũng không nên tắt máy, có người cần tìm anh.

Lôi Lôi khoa chân múa tay với Trang Duệ, sau đó cũng theo mọi người đi ra. Bây giờ ở lại chỉ có Trang Duệ, Tống Quân và tên mập, lúc này tên mập đang trò chuyện với người của ban tổ chức, vừa nhanh chóng phát tiền mừng cho vài vị nhân viên công tác. Trang Duệ thấy tên mập đút vào túi quần của vị chủ trì nói khản cả cổ hai phần phong bì khá dày.

Tiền mừng hôm qua đã chuẩn bị xong, trong đó mỗi phong bao là mười ngàn. Dựa theo cách nói của tên mập thì cái này gọi là lợi tức, khi những ông chủ thắng tiền bài ở Macao thì thường phát tiền như vậy cho nhân viên công tác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.