Dựa theo lời kể của viện trưởng Lạp Ba Thứ Nhân thì trang bị của bọn hắn không phải là rất tiến tiến. Vẫn không thể làm những cuộc kiểm tra tim
mạch phức tạp được, chỉ có thể làm một số cuộc kiểm tra bình thường mà
thôi.
Nhưng mà cho dù như vậy, đối với những người dân sinh hoạt ở bên trong núi mà nói cũng là chuyện chỉ có thể ngộ mà không thể cầu,
gần như nhà nào cũng đều đưa con của mình ra kiểm tra. Ở bên trong sơn
thôn, nơi nơi đều tràn đầy tiếng cười.
- Anh Trang Duệ, đây là con chó của anh à ?
Mấy đội viên leo núi của đại học Hoa Thanh trừ hai cô gái ra thì đều vây
lại đây xem náo nhiệt. Người chào hỏi Trang Duệ đầu tiên chính cậu học
sinh trẻ tuổi tên là Triệu Quân, vẻ mặt của hắn lúc này đang hâm mộ nhìn bạch sư.
- Đó là chó ngao Tây Tạng, có hiểu hay không ? Đứng qua một bên xem nào, anh Trang Duệ, có thể để cho chúng tôi sờ nó một cái
không ?
Đội trưởng của đội leo núi cũng rất kích động, dùng chức
quyền đuổi Triệu Quân sang một bên rồi tha thiết mong chờ nhìn Trang
Duệ.
- Anh không có ý kiến, các cậu hỏi bạch sư một chút xem nó có đồng ý không?
Trang Duệ nở nụ cười ha ha. Bạch sư bên người cũng rất phối hợp ngẩng đầu
lên, trong miệng phát ra tiếng gầm, khiến cho đám sinh viên kia sợ đến
mức vội vàng lui về phía sau. Thân thể của bạch sư lớn như vậy, thử nghĩ xem nếu có một con sư tử đứng ở trước mặt mình thì mấy người đó có thể
không sợ không?
- Tiểu Trang!
Thấy ngay lập tức sẽ diễn ra buổi kiểm tra đo lường cho những đứa trẻ. Tác Nam đang nói chuyện với
trưởng thôn, vội vàng hô Trang Duệ một câu.
- Được rồi, cho các cậu tìm cách ghi hình đấy, đừng quấy rầy công tác của tôi.
Trang Duệ giao bạch sư và cái máy ảnh cho mấy caaij sinh viên. Chính mình
tiến vào giữa đám người đang chuẩn bị kiểm tra đo lường.
- Cậu nhóc này thật là đáng yêu, ra chú bế cái nào.
Trang Duệ lấy cái chuỗi Thiên Châu ở trên tay, đùa với một thằng nhóc khoảng
chừng tám tháng tuổi, có lẽ là bởi vì nghe được ngôn ngữ khác với mọi
ngày, nên đứa trẻ kia lại khóc rống lên, đôi tay liên tục quờ quạng về
phía chuỗi Thiên Châu trước mặt.
- Ta kháo, như vậy cũng đúng sao?
Đang lúc Trang Duệ muốn thu tay về, bỗng nhiên cảm giác ngực của mình có cảm giác hơi nóng, cúi đầu nhìn xuống. Đứa trẻ nhỏ kia đương nhiên là quá
bi phẫn, nên đã dùng một loại phương thức khác để kháng nghị với Trang
Duệ.
- Không được lau, nước tiểu đồng tử là một chuyện tình rất may mắn.
Đang lúc Trang Duệ lấy khăn giấy ra, chuẩn bị lau sạch quần sao thì bị Gia
Thố ngăn cản lại, những người bên cạnh cũng cười ha ha, khiến cho Trang
Duệ có chút hậm hực.
Sau khi đứa trẻ kia được kiểm tra xong. Ba
Tang liền tiên đến thực hiện nghi tức chúc phúc cho nó, sau đó lại ôm
lấy một đứa trẻ khác, đây là một đứa trẻ vẫn còn rất ít tuổi.
Tuy rằng không muốn tiếp tục làm quái thúc thúc, Trang Duệ vẫn phải cầm
chuỗi Thiên Châu tiến đến. Loại hành động này của hắn ở trong mắt những
người bác sĩ và thôn dân kia chính là hành động yêu quý trẻ nhỏ, nên tự
nhiên cũng không có ai ngăn cấm.
- Ừ! Có điểm cổ quái.
Đứa bé này tuy rằng rất ít tuổi, những nếp nhăn trên mặt vừa mới được giãn
ra, nhưng một đôi mắt nhỏ lại đặc biệt sáng ngời, khiến cho Trang Duệ
giật mình chính là hai vành tai của đứa trẻ này cực kỳ lớn. Dường như so với những người có tai nhỏ, không hơn kém bao nhiêu. Dựa theo lời nói
của của cổ nhân, thì hai tay quá gối, vành tai chạm vai là người có đại
phúc tướng.
- Không có ngành nào nghiên cứu chính xác cả.
Trang Duệ cấp cho đứa trẻ trước mặt này kết luận cuối cùng. Không thể chỉ dựa vào cái lỗ tai lớn giống như người trong phật gia thì liền kết luận là
nó rất có phúc được. Khi Trang Duệ sinh ra, cái lỗ tai cũng không nhỏ,
nhưng cũng phải hai mươi năm sau mới có thể khá được đó thôi?
- Không cho phép đi tiểu nữa.
Trang Duệ cầm chuỗi Thiên Châu thủ liên, dụ dỗ trước mặt đứa trẻ, lời nói của hắn khiến cho toàn bộ những người có thể hiểu được tiếng Hán đều nở nụ
cười.
A?
Đứa trẻ luôn thành thật nhìn chằm chằm vào Trang
Duệ kia, từ lúc Trang Duệ đưa ra chuỗi Thiên Châu Thủ Liên thì nó đột
nhiên quay đi hướng khác, đôi tay nhỏ bé chưa thể cầm nắm được vật gì cứ hươ hươ trong không trung, Dường như muốn cầm cái Thủ Liên ở trước mặt
vào trong tay, nhưng mà tay trái của nó thì mở ra, mà bàn tay phải thì
vẫn nắm thật chặt thành một cái nắm tay nhỏ.
- Ừ, đứa trẻ này chung quy là muốn lấy đồ vật này.
Trang Duệ không tin được dễ dàng như thế là có thể tìm được linh đồng do phật sống chuyển thế đầu thai, cầm cái Thủ Liên lắc lư một vòng trước mặt
đứa trẻ kia, sau đó lại thu vào.
Dường như cảm giác được đồ chơi
của mình bị lấy mất, đứa trẻ mới hơn hai tháng tuổi kia nháo nhác nhìn
xung quanh, đột nhiên nhìn thấy bạch sư đứng ở phía sau Trang Duệ, thì
lại dùng ngón tay ít chỉ vào bạch sư, cười khanh khách không ngừng.
Khiến cho Trang Duệ cảm thấy có chút không đúng là bạch sư lại có thể đi lên
phía trước, chìa cái đầu lưỡi màu đỏ, nhẹ nhàng liếm một chút trên cái
bàn tay nhỏ nhắn của đứa trẻ kia.
- Khanh khách…Khanh khách.
Đứa bé kia dường như cảm thấy rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn cười mãi không thôi. Nắm tay phải nguyên bản vẫn nắm chặt thì bỗng nhiên mở ra, một
viên phật châu ở bên trong rơi xuống mặt đất.
Viên phật
châu này là do mẹ của đứa trẻ tìm cho nó chơi, nàng đang đứng ở một bên
vừa cười vừa dùng tiếng Tạng nói chuyện với những người xung quanh.
- Cô ấy nói cái gì vậy?
Trang Duệ hỏi thăm vị bác sĩ đứng bên cạnh mình.
- Cô ấy nói con của mình rất thích lấy phật châu ở trong nhà để chơi, nhưng từ lại không cho vào miệng bao giờ.
Vị bác sĩ bên cạnh vội vàng giải thích cho Trang Duệ. Trẻ con thích nhặt
đồ vật này nọ, đây là thiên tính. Nhưng mà nhét đồ vật này nọ vào trong
miệng đồng dạng cũng là thiên tính.
Nhưng mà đứa trẻ này có điểm
kỳ quái, bình thường chỉ thích lấy phật châu chơi, khi cầm được phật
châu thì không muốn buông tay, có đôi khi cầm hết cả một ngày. Không
khóc cũng không quấy, mọi người trong nhà đều nói đứa nhỏ này có phật
duyên, chuẩn bị chờ đến khi hắn lớn hơn một chút, sẽ đưa hắn lên miếu
lạt ma để xuất gia.
Lời nói của vị bác sĩ chẳng những khiến cho
Trang Duệ giật mình mà cả Ba Tang và Tác Nam cũng bắt đầu chú ý đến đứa
bé này, nhất là Tác Nam đã từng trải qua một lần tìm kiếm linh đồng
chuyển thế đâu thai. Hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đứa bé vẫn còn
mặc tã lót này.