Hoàng Kim Đồng

Chương 11: Chương 11: Quyển sách nát




Khi Trang Duệ tốt nghiệp đại học thì Lưu Xuyên có cổ động một trận, nhưng Trang Duệ cảm thấy mình học đại học bốn năm cũng không thể vứt đi, thứ hai là Lưu Xuyên làm ăn cũng đã có quỹ đạo riêng, chính mình đến ăn thứ có sẵn cũng không tốt, vì vậy mà không đồng ý. Bây giờ Điển Đương Hành bên kia thăng chức cho mình, vì vậy mà càng thỏa mãn tâm tư của hắn, vì thế cũng không muốn tiếp nối câu chuyện của Lưu Xuyên.

- Lư manh, cậu ở trong phòng ấm áp thoải mái nhưng bên ngoài có một bác gái đứng tránh tuyết lạnh lẽo, sao cậu không mời người ta vào? Tiểu tử cậu cũng học ở trường Lôi Phong, sao bây giờ lớn lên giống như Hoàng Thế Nhân như vậy? Nếu tôi nói với mẹ cậu, đảm bảo cậu sẽ khó thể nào thoát tội.

Trang Duệ nhìn qua cửa kính thấy bác gái kia vẫn đứng run trong gió đông lạnh lẽo, vì vậy mà không đành lòng phải nói.

- Ủa, vừa rồi có thấy người nào đâu? Tôi nào có biết, cậu ngàn vạn lần đừng nói cho mẹ tôi biết, nếu không sẽ tiếp tục dạy bảo cả ngày, lúc này tôi sẽ mời vào ngay.

Lưu Xuyên tuy lớn lên với vẻ mặt dữ tợn nhưng lại có trái tim khá nóng, hắn thấy một bác gái đứng bên ngoài cửa, vì vậy vội vàng đẩy cửa bước ra.

- Bác gái, vào đây một lúc cho ấm, đợi đến khi mưa tuyết nhỏ lại rồi hãy đi.

Lưu Xuyên lên tiếng với gương mặt rất đặc sắc, nhưng bác gái kia vẫn nhìn chằm chằm vào hắn mà lắc đầu kiên định.

Trang Duệ thấy thế cũng đi ra ngoài nói:

- Bác gái, vào trong này cho ấm, tuyết rơi rất nặng, chúng cháu cũng không phải người xấu.

- Cám ơn cậu...

Khi bác gái thấy Trang Duệ thì vẻ cảnh giác trên mặt mới giảm xuống, bà có chút do dự rồi đồng ý. Lưu Xuyên thấy vậy thì cảm thấy rất bức bối, quán này là của mình nhưng người được cảm ơn lại là Trang Duệ, hơn nữa từ nhỏ đến lớn đối phương đều là người tốt, đúng là không có thiên lý.

Trong quán có người ngoài, vì vậy lúc này Trang Duệ và Lưu Xuyên cũng không trò chuyện không chút kiêng nể như vừa rồi, sau khi đưa bác gái đến bên cạnh lò sưởi thì Lưu Xuyên tiếp tục chơi game, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, dù nhìn thế nào cũng không phải là người tốt. Bác gái nắm chặt thứ gì đó trong tay, chú ý dịch chuyển người ra xa một chút, giống như chỉ có thể bảo trì khoảng cách với Lưu Xuyên như vậy mới an toàn.

- Bác gái, trời lạnh thế này bác đến đây làm gì? Mua thú cưng cho cháu sao?

Trang Duệ thấy bác gái kia có chút thận trọng, vì vậy mà mở miệng hỏi.

- Cậu trai, cậu cũng đừng nói giỡn, thôn chúng tôi còn không có đủ gà mái để nuôi, sao có thời gian nuôi những thứ này, đây không phải là phá tiền sao?

Bà lão thấy hình ảnh của những con thú cưng trên tường, cũng biết quán này bán thứ gì.

Lưu Xuyên sau khi nghe được những lời của bác gái kia thì khóe miệng méo xệch, hắn muốn nói gì đó nhưng không nên lời, trong lòng có chút khó chịu, nếu như ai cũng có ý nghĩ như bác gái đây thì hắn đừng hòng kinh doanh được nữa.

- Vậy bác đây là...

Trang Duệ rót một ly trà nóng rồi đưa sang cho bác gái.

Bác gái kia vốn có chút tâm tư, bây giờ thấy Trang Duệ như vậy thì cũng hoàn toàn thả lỏng, mới nói chuyện của mình ra.

Bác gái này vốn là người Sơn Đông, họ Vương, theo như bà nói thì trước kia nhà mẹ đẻ của mình cũng giàu có, tổ tiên cũng là quan lớn nhưng sau này dần mai một, bà được gả đến huyện Đồng Sơn thành phố Bành Thành vào những năm bảy mươi, chồng bà là một thợ mộc, gia cảnh không tính là giàu có cũng đủ cơm ăn áo mặc.

Trong nhà có hai đứa con trai cũng rất tốt, đứa lớn học năm tư đại học Nam Kinh, chỉ vài tháng sau là tốt nghiệp, đứa thứ hai năm nay thi lên đại học, nhưng cũng vì trong nhà có hai vị sinh viên mà kinh tế có chút căng thẳng, liên tục vay mượn của người thân, lấy bên này đắp bên kia vất vả lắm mới trả đủ tiền học phí cho hai con. Chồng bà vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn mà lên núi chặt trộm gỗ, nào ngờ ông bị kiểm lâm phát hiện, sau đó ngã lăn xuống, bị gãy chân. Kết quả không chỉ là người bị thương mà còn bị bắt đóng phạt năm ngàn đông, vì thế mà gia đình rơi vào hoàn cảnh khó khăn.

Sau khi bác gái được gả đi thì nhà mẹ đẻ cũng không cho được mấy món hồi môn, chỉ để cho vài quyển sách cổ mà thôi, nói là vào thời hoàng kim thì những quyển sách kia rất đáng giá. Trước kia bác gái giữ sách như bảo bối, dù là con đi học cũng không lấy ra, bây giờ bạn già nằm trong bệnh viện, nếu không có tiền cứu chữa thì sẽ khó giữ lại cái chân, vì vậy mà bà mới gạt hai con trai lén cầm theo vài cuốn sách cổ đến thành phố Bành Thành, để xem có thể bán đi hay không.

Sau khi đến Bành Thành, hỏi biết bao nhiêu người mới biết có chợ đồ cổ này, nhưng khi bác gái mạo hiểm tuyết lớn đi đến thì nơi này đã lạnh tang, khi đi vào cửa hàng hỏi thì bọn họ nói sách này không đáng tiền, năm đồng một quyển, có bán không?

Bây giờ chợ đồ cổ đều nghỉ bán vì tuyết quá lớn, bác gái cũng không biết phải làm sao cho tốt, khi thấy sắp chiều tối thì nghĩ rằng muốn bắt xe về huyện Đông Sơn. Vừa rồi bà đứng trước quán của Lưu Xuyên và đang tự trách mình, làm việc không thành còn tốn vài chục đồng tiền xe.

Trang Duệ nghe nói bác gái có sách cổ thì chợt động tâm, hai câu đối của ông nội mình không phải là đồ cổ gia truyền sao? Vì vậy mà hắn mở miệng nói:

- Bác gái, bác có thể cho cháu xem qua được không?

Bác gái vốn muốn đến đây để bán sách, sau khi thấy Trang Duệ nói như vậy thì mới mở túi lấy ra hai quyển sách cũ nát ố vàng đưa cho Trang Duệ.

Trang Duệ chú ý nhận lấy, vì không muốn cho bác gái thấy hiện tượng kỳ lạ của mắt mình nên hắn lấy sách che trước mắt, chặn tầm mắt của bác gái, sau đó ngưng thần nhìn. Điều làm hắn thất vọng chính là linh khí không có bất kỳ biến đổi khác thường nào, sau khi thu hồi linh khí thì hắn mới xem xét nội dung bên trong.

Hải quyển sách này tên là "Bàn luận về tư tưởng Ngụy Tấn", tác giả là Lưu Đại Kiệt, Trang Duệ đưa mắt nhìn ngày xuất bản, tháng mười hai năm 1939 nhà in Trung Hoa. Đây cũng không thể coi là sách cổ, nhiều nhất chỉ có thể coi là một ấn bản tương đối sớm mà thôi, những nhà sách lớn đều có bảo tồn được những quyển thế này. Trang Duệ cũng không có hứng thú, vì nó không thể gia tăng linh khí trong mắt hắn, tất nhiên sẽ là vô dụng, vì vậy hắn chuẩn bị trả hai quyển sách kia lại cho bác gái.

- Tiểu tử, chỗ này của tôi còn một bản nữa, vừa rồi những người kia không nói lý lẽ, vì vậy tôi cũng không bán cho bọn họ, cậu xem nó có đáng giá không...

Bác gái thấy Trang Duệ đánh giá cẩn thận hai quyển sách kia của mình thì trong lòng nhen nhóm chút hy vọng, bà lại cẩn thận lấy ra một quyển sách cũ đưa cho Trang Duệ.

Trang Duệ đặt hai quyển sách vừa rồi xuống bàn, sau đó hắn nhận lấy quyển sách thứ ba của bác gái. Hắn còn chưa xem qua thì đã nhíu mày, vì sách này quá cũ nát, những chữ trên bìa sách còn khó thể phân biệt được, hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bốn chữ "Hương Tổ Bút Ngôn", có lẽ là viết bằng bút lông, bên trên không có lạc khoản, là một quyển sách mọt ăn nát như trên tivi hay nói.

Dù sao thì cũng không tiêu hao linh khí, Trang Duệ cũng không trực tiếp mở ra, hắn ngưng thần nhìn vào, nhưng trong lòng cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.

Chương 12: Dị biến.

Trang Duệ mỗi lần vận dụng linh khí trong mắt thì trước mặt thường xuất hiện một luồng hào quang xanh đậm, nhưng người ngoài không thấy được thứ này, nếu có người nhìn vào mắt hắn thì họa may có thể thấy hiện tượng song đồng mà thôi. Lưu Xuyên ngồi ở phía sau hắn, lúc này Trang Duệ lại đưa tay nâng quyển sách lên cao chặn tầm mắt của bác gái kia.

Trang Duệ không quan tâm và phóng linh khí ra ngoài, đối thủ của hắn chính là một quyển sách rách nát căn bản không có hy vọng gì, nhưng hắn thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Khi linh khí tiếp xúc với bìa sách thì hắn chợt kinh hoàng, vì hắn phát hiện một luồng linh khí còn hùng hậu hơn cả trong mắt của mình, luồng linh khí kia dung nhập vào linh khí trong mắt của hắn, ngay sau đó lại quay về trong mắt hắn.

Cái gì gọi là vui sướng? Chính là một sự việc gì đó phát triển ngoài dự đoán của mình, tất nhiên đó là phát triển theo phương hướng tốt, mà lần này xem như Trang Duệ chín thức cảm nhận được niềm vui sướng đó.

Niềm vui vẫn còn tiếp tục, luồng linh khí kia trước đó vốn ngủ đông trong mắt Trang Duệ, luôn bất động, chỉ khi nào sử dụng mới chuyển động một vòng trong hốc mắt, nhưng sau khi linh khí sát nhập vào linh khí của quyển sách thì lại nhanh chóng chuyển động, chúng liên tục vận chuyển với tốc độ cao. Tất cả không chút đau đớn, chỉ làm cho hắn cảm thấy ngứa ngáy tê dại, hắn cũng cố gắng áp chế xúc động đưa tay lên xoa, chăm chú nhắm mắt lại.

Nếu lúc này có người thấy rõ mắt của Trang Duệ, bọn họ sẽ phát hiện khi hắn nhắm chặt mắt lại thì có một luồng sáng màu vàng khẽ lay động, nhưng tất cả chỉ xảy ra trong thời gian vài giây, ngay sau đó tất cả được thu vào mắt Trang Duệ, không còn gì cả.

Khi linh khí còn đang liên tục xoay tròn và dung nhập vào trong mắt của Trang Duệ, hắn chợt phát hiện mình có thể thấy rõ ràng song đồng và những luồng linh khí màu vàng nhạt trong mắt, những linh khí kia đều tiến vào trong một đồng tử, đồng tử này vốn có màu xanh đậm nhưng sau khi bị linh khí dung nhập thì biến thành màu vàng nhạt. Cuối cùng đồng tử vàng nhạt chợt phả ra một lực hút, chỉ sau nháy mắt đã hút tất cả linh khí trong mắt Trang Duệ vào bên trong.

Đồng tử vàng nhạt sau khi hấp thu tất cả linh khí thì bùng ra hào quang màu vàng chói mắt, điều này làm cho mắt của Trang Duệ biến thành một ngôi sao nhỏ màu vàng lấp lánh. Không biết bao lâu sau thì hào quang tán đi, hắn chợt phát hiện song đồng hợp lại làm một, những hiện tượng kỳ dị vừa rồi cũng không còn.

Cảm giác tê dại và ngứa ngáy nơi mắt đã biến mất, thay vào đó là khoái cảm nói không nên lời, giống như một người lăn lộn trên mặt đất cả ngày và được tắm sạch bằng nước nóng, toàn thân được gột rửa sạch sẽ, cũng giống như một vị lữ khách trong sa mạc chợt phát hiện được một ốc đảo, lúc này khí tức mát lạnh trong mắt làm cho Trang Duệ sinh ra cảm giác lâng lâng, không giống như ở trên nhân gian.

- Cậu trai, cậu gì ơi, cậu không sao đấy chứ? Sách của tôi thế nào? Cậu này...Cậu nói gì đi chứ? Kỳ quái, sao đọc sách lại nhắm chặt mắt thế kia...

Một âm thanh như gần như xa chợt vang lên bên tai làm cho Trang Duệ bị đánh từ chín tầng mây quay về mặt đất, hắn mở mắt không chút tình nguyện, sau đó chợt thấy gương mặt có nếp nhăn của bác gái kia, thầm nghĩ nếu không mở mắt thì bác gái sẽ sờ lên mặt mình mất.

- À...Bác gái, bác vừa nói gì nhỉ?

Trang Duệ tuy vừa rồi có nghe được âm thanh vang lên bên tai nhưng cũng không rõ nội dung là gì.

- Mộc Đầu, bác gái kia hỏi sách của mình có phải là bảo bối không? Mà tiểu tử cậu vừa rồi bị làm sao vậy? Cầm sách đặt trước mặt một lúc lâu, gọi cũng không trả lời, dù thế nào thì vết thương trên đầu cậu cũng chưa được tốt, hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút...

Lưu Xuyên cũng không tiếp tục chơi game, hắn kéo ghế ngồi xuống trước mặt Trang Duệ nói với vẻ mặt lo lắng.

- Không có gì, vừa rồi cảm thấy hơi đau đầu nhưng không có vấn đề, cũng không cần đến bệnh viện...

Trang Duệ cũng không biết nên giải thích thế nào cho người anh em Lưu Xuyên này, những gì phát sinh trên người hắn là quá mức huyễn hoặc, truyền ra ngoài chỉ sợ mình sẽ bị đưa đi giải phẫu, chỉ có thể nói vài lời cho qua mà thôi.

- Cậu này không sao đấy chứ? Hèn gì vừa rồi đưa sách lên mà ngây ngốc cả ngày, thì ra là đầu óc có bệnh...

Bác gái dùng giọng đồng tình nói.

- Vâng, đúng, đúng vậy, bác gái, tiểu tử này từ nhỏ đã có bệnh, bác nên đứng cách nó ra một chút, nếu phát bệnh là cắn người, trước kia thiếu chút nữa thì cắn chó trong quán của cháu...

Lưu Xuyên ở bên cạnh nghe thấy vậy thì không khỏi cười ha hả, vẫn không quên châm ngòi vì khó khi nào có cơ hội châm học Trang Duệ như vậy.

- ...Tôi cũng không bán sách nữa, cậu gì ơi, đưa sách lại cho tôi...

Bác gái thật sự tin lời của Lưu Xuyên, vì vậy mà lui về phái sau vài bước nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay Trang Duệ, sợ hắn phát bệnh mà xé sách của mình.

Trang Duệ dùng ánh mắt dở khóc dở cười nhìn quyển sách trên tay, bây giờ hắn đã không còn cảm giác đây là một quyển sách trời ơi mục nát, rõ ràng là vật báu vô giá. Hắn muốn xem xét một chút nhưng vì Lưu Xuyên và bác gái đều nhìn vào hắn chằm chằm, hơn nữa hắn cũng không biết rõ dị biến trong mắt vừa rồi là thế nào, nếu sử dụng sẽ phát sinh tình huống ra sao, vì vậy cũng không dám tùy tiện sử dụng linh khí, nhưng hắn thật sự không nỡ trả sách lại.

- Bác gái, bác muốn bán quyển sách này phải không? Bác muốn bán giá bao nhiêu? Bác cứ nói giá, nếu phù hợp thì cháu sẽ mua...

Trang Duệ càng nghĩ càng muốn có quyển sách này, vì vậy hắn dứt khoát mua nó. Vừa rồi linh khí trong mắt hắn đã được bổ sung, đã là chiếm tiện nghi lớn, hơn nữa hắn lại thấy đây là sách tốt, giá trị phải cao hơn hai câu đối kia của ông nội mình nhiều lần. Nguyên nhân của nó cũng rất đơn giản, vì linh khí chứa trong quyển sách này hơn biết bao nhiêu lần so với hai câu đối kia.

- Mộc Đầu, cậu ra đây, tôi có vài lời muốn nói...

Lưu Xuyên nãy giờ luôn ở bên cạnh xem náo nhiệt, bây giờ sau khi nghe thấy lời nói của Trang Duệ thì vẻ mặt chợt biến đổi, hắn cũng không đợi Trang Duệ đáp lời mà kéo ngay ra ngoài.

- Cậu làm gì vậy, trời...Lạnh quá, có gì vào trong quán rồi nói...

Trang Duệ vừa ra ngoài thì cảm thấy mùa đông giá rét kéo đến, hắn rùng mình vài cái, sau đó xoay người muốn đi vào trong tiệm.

- Nghe tôi nói cái đã...

Lưu Xuyên giữ chặt lấy Trang Duệ rồi nói:

- Mộc Đầu, tôi đây lăn lộn trong chợ này bốn năm năm, đừng nói là bán sách, dù là bán người sống tôi cũng từng gặp rồi, không phải tôi nói cậu kiến thức nông cạn, nhưng những lời vừa rồi của bác gái kia tôi cũng có thể nói được, thậm chí là kể ra ba ngày ba đêm, còn có thể thảm thương hơn bác ấy gấp chục lần.

- Cậu nghe tôi khuyên một câu, bác ấy nói thế nào thì chúng ta chỉ cần nghe qua là được, cậu cũng đừng nóng đầu lên mà thật sự bỏ tiền ra mua quyển sách nát kia. Nếu câu chuyện anh em của tôi bị một bác gái lừa đảo bán sách nát truyền ra ngoài, như vậy cũng làm gì còn mặt mũi nữa...

Thì ra Lưu Xuyên kéo Trang Duệ ra ngoài là như vậy, Trang Duệ thấy thế cũng yên lòng hơn. Sách kia nhất định là sách cổ, hơn nữa còn là sách của danh nhân, Trang Duệ dù không có tri thức gì khi làm việc ở Điển Đương Hành nhưng sẽ biết những thứ như vậy sẽ có giá rất cao, chỉ là hắn không biết giải thích thế nào cho Lưu Xuyên mà thôi.

Trang Duệ suy nghĩ một chút rồi dứt khoát nói:

- Lưu Manh, tôi làm gì ở Điển Đương Hành thì cậu cũng biết rồi đấy, nói đến chuyện nuôi thú cưng thì tôi không bằng cậu, nhưng nếu nói về ánh mắt giám định đồ cổ, cậu so ra kém xa tôi. Tôi mặc kệ câu chuyện của người ta là thật hay giả nhưng sách kia thật sự là thứ tốt, có giá trị cao, từ nhỏ đến lớn cậu có bao giờ thấy tôi xài tiền bậy bạ bao giờ chưa? Cứ ti tôi đi, không có gì đâu.

Trang Duệ cũng coi như là bao hoa chính chòe, nếu hắn không sử dụng linh khí trong mắt, nếu chỉ phân biệt bằng ánh mắt, chỉ sợ sẽ ném quyển sách nát kia vào lò sưởi cho rồi.

- Thật hay giả vậy?

Lưu Xuyên thầm nói, hắn tỏ ra nửa tin nửa ngờ đi theo Trang Duệ vào trong quán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.