Hoàng Kim Đồng

Chương 488: Chương 488: Rừng rậm nguy hiểm




Hai chiếc xe việt dã có những chiếc bánh rất lớn, sàn xe được nâng lên cao, xem ra đều đã được cải tạo đặc biệt.

Hôm qua khi ngồi trực thăng đến đây thì Trang Duệ thấy đều là đường núi, nếu là chiếc xe trước kia của Hào Vinh, sợ rằng chưa đi được vài kilomet đã phải sập ổ.

Trang Duệ, Bành Phi và Hào Vinh cùng ngồi một chiếc xe, trên xe còn có một quân nhân Myanmar từ Mandalay theo đến, chiếc còn lại là hai vị quân nhân và hai vị giáo sư.

Tuy trên con đường thì ba vị quân nhân không nói lời nào, luôn bảo trì trạng thái yên lặng trầm mặc nhưng Trang Duệ vẫn cảm thấy bọn họ luôn chú ý đến từng hành động của mình, giám thị hành vi của mình. Bên hông đám lính là súng giắt sẵn, Trang Duệ không thể nào nghi ngờ về vấn đề khẩu súng kia có đang lên đạn hay chưa.

Điều này làm cho Trang Duệ có chút khó chịu, vì mục đích hắn đến đây không phải là khảo sát mỏ khoáng, hắn muốn tìm bảo tàng trong rừng, nếu bên cạnh cứ có vài tên lính theo sát, chẳng phải phát hiện bảo tàng phải cúng cho chính phủ Myanmar?

Trang Duệ cũng không cao thượng như vậy, đó là những thứ của quân Nhật năm xưa, bây giờ mình có lấy đi cũng tốt, không thể ném cho những lực lượng rối loạn ở Myanmar.

Sau khi lên xe, chiếc xe chở Trang Duệ chạy phía trước, chậm rãi chạy ra ngoại thành, tuy Myitkyina nhìn có vẻ nghèo khó nhưng lại có rất nhiều người, trên đường phố chật hẹp có rất nhiều trẻ con, vì vậy mà xe căn bản không thể nào tăng tốc, chạy vài kilomet ngắn ngủi mà mất cả nửa giờ.

Nghĩ lại thì thấy Trung Quốc áp dụng luật kế hoạch hóa gia đình cũng đúng và cần thiết, vì nếu không như vậy thì sau vài chục năm dân số sẽ không còn là một tỷ, có thể là gấp đôi mới đúng, nghĩ lại thì hắn thật sự thấy không rét mà run.

Vốn là đến ngoại thành thì tốc độ xe có thể nhanh lên một chút, nhưng Trang Duệ nhìn thấy con đường với những khối đá nhỏ mà không khỏi cười khổ, đường này căn bản là khó thể nào chạy nhanh được, nếu không thì lốp xe cũng chẳng chống đỡ được bao lâu.

Bang Myitkyina chính là thủ phủ của bang Kachin, đường xá kém cỏi thế này có lẽ là do những thế lực nơi đây chỉ biết lo cho mình, căn bản không quan tâm đến hạ tầng.

Dân tộc thiểu số ở bang Kachin của Myanmar chính là Cảnh Pha(cùng là một dân tộc thiểu số ở tỉnh Vân Nam, Trung Quốc), nói chung là hai dân tộc thiểu số ở hai vùng cũng khổ sở không kém nhau.

Sau khi đi được một đoạn đường đá thì Trang Duệ mới biết trước đó mình nghĩ quá trình đến đây quá đơn giản, vì con đường phía trước không còn bằng phẳng, người trong xe xóc nảy liên tục, chân tay vung vẫy, cơ thể nhồi lắc. Nếu không phải nơi này thế núi hiểm trở, sợ rằng Trang Duệ sẽ tình nguyện đi trực thăng còn tốt hơn.

Trang Duệ thấy xóc nảy như thế này vẫn có thể chịu đựng được, nhưng khi nghĩ đến thuốc nổ plastic và lựu đạn trong ba lô của Bành Phi thì hắn thật sự sinh ra cảm giác đứng ngồi không yên, cảm giác này giống như là một mình ngồi giữa đống thuốc nổ vậy.

Trang Duệ không phải người am hiểu quân sự, cũng không biết chất nổ plastic nếu không có kíp nổ đặc thù thì dù cho có dùng lửa đốt cũng không nổ, vì thế những lo lắng của hắn căn bản là thừa.

- Hào...Hào đại ca, đường này có vẻ quá kém thì phải...

Trang Duệ lên tiếng, giọng điệu đứt quảng, hắn thấy những ngôi nhà gỗ thấp bé hai bên đường, khắp nơi đề có con trẻ, vì vậy mà không khỏi nghĩ đến một câu nói:

- Nếu muốn giàu thì phải dừng sinh con và sửa đường...

Những lời này dùng cho Myanmar thì phù hợp, vì Myanmar không chỉ có các mỏ vàng, bạc, đồng, còn có rất nhiều bảo thạch, nhưng cuộc sống của nhân dân lại không khác gì những nước Châu Phi có phiến loạn, gốc gác tất nhiên là liên quan đến chính phủ.

- Cậu Trang, cậu nói thì dễ nhưng ai quản? Đám người chỗ này chỉ biết quét tuyết trước cửa nhà mình, căn bản không cần quan tâm đến băng trên mái nhà kẻ khác...

Hào Vinh nghe được lời của Trang Duệ thì không khỏi cười khổ, hắn và Trang Duệ dùng tiếng Trung, cũng không sợ nhóm quân nhân nghe được, dù nghe được cũng không là vấn đề, vì gia tộc họ Hào đã quật khởi cả trăm năm không ngã ở Myanmar, không phải chỉ có tiền tài mà thôi.

Gia tộc họ Hào cắm rễ trăm năm ở Myanmar đã trải qua mưa gió bão tố, có thể nói là một người đứng xem thấy tất cả tình huống đang diễn ra.

Đầu thế kỷ thì Myanmar là thuộc địa của Anh, càng về sau thì Anh Quốc càng suy, bị Nhật Bản hất cẳng khỏi Myanmar. Sau đó được Trung Quốc giúp đỡ, Myanmar trùng kiến chính quyền và thoát ly khỏi sự thống trị của Anh.

Chỉ là Myanmar rất nhiều dân tộc, ngoài quân của chính phủ thì mỗi nơi đều có quân địa phương, hơn nữa đám bại binh ở vùng Tam Giác Vàng thật sự là lực lượng làm rối loạn. Nói chung Myanmar giống như đất nước quân phiệt cắt cứ, thường có rối loạn, tất cả đều là những đại vương trên đỉnh núi.

Cuối thế kỷ hai mươi thì giá trị của những mỏ khoáng dần thể hiện rõ ràng, thành phố Myitkyina trở thành một địa phương mà chính phủ và các thế lực tranh đoạt lẫn nhau, tranh chấp này kéo dài mãi đến bây giờ mà chưa từng được dẹp loạn.

Tuy bây giờ tất cả các địa phương ở Myanmar đều thái bình, đều được chính quyền khống chế tốt, cuộc sống bình ổn, nhưng thực tế thì thành phố khoáng sản Myitkyina luôn phức tạp, thường xuyên bộc phát xung đột, tất nhiên những thứ này cũng không thể nào tuyên bố với bên ngoài.

Hào Vinh và người của gia tộc họ Hào là thế lực địa phương, gia tộc bọn họ cũng có những đội ngũ bảo vệ mỏ khoáng, đến giai đoạn nào đó thì đội ngũ này sẽ xoay mình thành quân đội, sẽ chống lại các thế lực khác, bây giờ tình huống bình ổn chẳng qua chỉ là kết quả thỏa hiệp của tất cả thế lực mà thôi.

Dưới tình huống như vậy thì kể cả gia tộc họ Hào, tất cả thế lực đều không muốn ném tài chính vào để xây dựng cơ sở, vì hôm nay nơi này là của anh, anh tu sửa cho tốt biết đâu ngày mai sẽ bị người ta cướp đi? Ai tình nguyện bỏ tiền ra làm những chuyện không không như thế này?

Nếu Hào Vinh biết Trang Duệ và Bành Phi có mang theo vũ khí thì sẽ chẳng cần quan tâm, những thứ này có đầy trong nhà kho của hắn, những nhân viên tuần tra trong khu mỏ của hắn đều có một khẩu súng Ak47 của Nga trên lưng.

Khu vực này nếu là người không có quan hệ và bối cảnh thì căn bản sẽ không dám xâm nhập, nếu không sẽ bị người ta trói gô lại làm con tin, may mắn thì đối phương lấy tiền chuộc và thả ra, nếu không may thì làm phân cho cây rừng.

Trong xe rất xóc nảy, Trang Duệ cũng không có tâm tình mở miệng, dùng tay giữ lấy tay cầm trên cửa, dùng ánh mắt chán ghét nhìn thoáng qua, nhưng sau đó lại phát hiện nhiều thứ khác biệt.

Trang Duệ nhìn kỹ và phát hiện cửa xe được gia cố thêm nhiều tấm thép, thủy tinh trên cửa xe cũng không bình thường, khá giày, giống như kính chống đạn vậy.

Trang Duệ thấy phần kính trước xe có dán một phần giấy thông hành, dựa theo phiên dịch của Bành Phi thì bên trên ghi là "quốc khách", tuy xe trên đường không có nhiều nhưng tất cả đều phải chủ động dạt sang một bên nhường đường cho đội ngũ của bọn họ.

Trên đường đi cứ hai ba mươi kilomet thì có một trạm kiểm tra, tuy chỉ là dùng một cây gỗ và khối đá làm công cụ nhưng lại có vẻ rất thực dụng.

Mỗi lần còn một khoảng xa nửa mới đến trạm kiểm tra thì Hào Vinh thò người ra dùng tiếng Myanmar nói vài câu, những binh sĩ hình như cũng quen biết Hào Vinh, căn bản không thèm nhìn vào trong xe, mở cửa cho qua.

Sau khi đi hơn ba giờ thì nhóm người đi đến một thị trấn của Myitkyina, nơi đây là địa điểm năm xưa quânn viễn chinh Trung Quốc tập kết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.