Có lẽ trôi qua một tháng nay, thành viên trong nhà Trang Duệ, sẽ có thêm vài gia hỏa hoạt bát đáng yêu.
- Mẹ, không có việc gì, con nào có yếu ớt như vậy, ai ôi!
Tần Huyên Băng vịn eo vừa đi tới cửa, trong bụng đột nhiên truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt.
- Ai ôi! Đau, đau chết ta, mẹ, con giống như... Giống như... Muốn sinh...
Trong khoảng thời gian này mẹ và mẹ chống đều biết Tần Huyên Băng sắp
sinh hài tử, Tần Huyên Băng cảm giác lần đau bụng này không giống với
trước kia, vội vàng hô lên.
- À? Tiểu Băng, không có việc gì, đừng hoảng hốt, mẹ sẽ đi gọi bác sĩ.
Phương Di là người từng trải, nhìn thấy con gái bộ dáng về sau, vội vàng chạy ra sân nhỏ, la lớn:
- Bác sĩ, y tá, mau lại đây nhìn xem, khả năng muốn sinh, bà thông gia đâu này? Mau lại đây...
Tiếng la của Phương Di làm kinh động mọi người trong nhà, Âu Dương Uyển mấy ngày nay đều trở về căn nhà cấp bốn, nhưng không biết nàng tin phật từ lúc nào? Cả ngày lúc ở bên cạnh Tần Huyên Băng đều cầm theo một cuốn kinh phật mà lẩm bẩm.
Về phần bác sĩ và y tá, là Âu Dương
Lỗi sợ em dâu nằm viện không thấy được Trang Duệ mà không vui, cố ý
trong bệnh viện quân y điều tới, những ngày này một mực ở bên trong căn
nhà cấp bốn này.
Gian phòng đỡ đẻ và trang thiết bị, sáng sớm đã chuẩn bị tốt, mấy người ba chân bốn cẳng đem Tần Huyên Băng mang vào trong gian phòng kia, nấu nước nóng, lập tức bận rộn.
Bạch
Sư một mực ở trong phòng của mình, hình như cảm thấy được cái gì đó, từ
trong phòng chạy tới, đứng ở trước cửa phòng sanh, giống như cảnh vệ thủ hộ.
- Oa...
Một tiếng hài nhi khóc, vang vọng cả
sân nhỏ, vào thời khắc lạnh buốt của mùa đông, cũng trở nên ôn hòa, sinh mạng chính là kỳ tích trên đời, làm cho căn nhà cấp bốn đã lâu vắng
tiếng cười, tràn ngập sinh cơ.
- Ô ô...
Nghe được
tiếng hài nhi khóc, trong miệng Bạch Sư phát ra âm thanh gào rú trầm
thấp, ngẩng đầu nhìn về phía tổ chim, có lẽ nó cảm thấy kỳ quái, không
biết tiểu gia hỏa bay đi nơi nào?
- Là nam hài, đầu tiên là nam hài! (DG: trong các bản dịch trước tác giả nói là hai bé gái sinh đôi, dịch theo ý tác giả)
Trong phòng chuyển ra âm thanh của bác sĩ.
- Tiểu Tần, chịu đựng, dùng sức, lại dùng lực, tốt, ra rồi là tiểu mỹ nữ a...
Bác sĩ đỡ đẻ rất có kinh nghiệm, là bác sĩ được đào tạo rất bài bản,
lúc trước Từ Tình sinh nở, chính là nàng đở đẻ, sau khi Tần Huyên Băng
cảm giác đau bụng, hai hài tử xuất thế, cũng chỉ mất hơn một tiếng đồng
hồ ngắn ngủi.
- Cho tiểu Tần nghỉ ngơi thật tốt, trước ngủ
một giấc, sau đó húp chút nước, đúng rồi, thân thể mỏi mệt như vậy, đi
lại trong phòng như vậy, sẽ không chịu nổi.
Sau khi sinh hài
tử, bác sĩ đối với Âu Dương Uyển và Phương Di bàn giao nhắn nhủ vài câu, sau đó liền rời đi, đương nhiên có nữ hộ sinh sẽ căn thể trọng và tắm
rửa cho hài tử.
- Băng nhi, con ngủ một chút đi, tỉnh ngủ ta
sẽ mang bảo bảo tới cho con, ngươi yên tâm, lũ tiểu gia hỏa đều rất tốt, một bảy cân tám lượng, một sáu cân ba lượng, đều rất béo tròn...
Âu Dương Uyển nhìn thấy vẻ mặt suy yếu của con dâu nằm trên giường,
nhưng lại không chịu nghỉ ngơi, vội vàng nói tình huống hài tử cho nàng
biết.
- Ân, cám ơn mẹ, làm liên lụy mẹ rồi, ai, Trang Duệ
đúng là không biết làm gì, nếu bây giờ hắn nhìn thấy hài tử, sẽ cao hứng biết bao nhiêu a.
Tần Huyên Băng người nói vô tâm, mà hai người nghe thì hữu ý, trong nội tâm lúc này vô cùng khó chịu.
Hai bà mẹ an ủi Tần Huyên Băng vài câu, tương đối yên lặng đi ra khỏi
phòng, Tần Huyên Băng nói câu này làm cho hai người hồi tưởng tới Trang
Duệ, đã hòa tan vui mừng cháu nội ngoại vừa ra đời trong lòng.
...
Tuy Trang Duệ cũng trải qua không ít chuyện thần kỳ, có rất nhiều
chuyện mà khoa học không cách nào giải đáp được, nhưng hắn cũng không
cách nào nghĩ tới, bản thân mình bị vây trên đảo hoang, mà Kim Vũ đã tới giải cứu.
Về phần Kim Vũ làm như thế nào có thể vượt qua vạn dặm tìm tới chỗ của mình, Trang Duệ không biết, cũng không muốn biết, ý niệm duy nhất trong lòng của hắn, chính là mình sẽ nhanh chóng được trở về nhà.
Tục ngữ nói một câu tất cả đều có thiên ý, trong tối tăm đều có quan hệ tới nhân quả không thể nắm lấy, chính mình thu dưỡng Kim Vũ, hiện tại Kim Vũ tìm được Trang Duệ, có lẽ đây là nhân quả mà
Phật gia nói tới.
Nhìn thấy Kim Vũ không ngừng bay tới gần,
Trang Duệ đứng dậy, học theo Kim Cương, đột nhiên nện vào ngực, trong
miệng phát ra âm thanh gào thét không rõ, giống như chỉ có như vậy, hắn
mới có thể phát tiết buồn khổ trong nội tâm.
- Ngao ngao NGAO...
Kim Cương là còn tương đối đơn thuần, nhìn thấy Trang Duệ cao hứng, nó
cũng theo đó mà ngửa mặt thét dài, nhưng Kim Cương lại khác, nắm đấm nện lên ngực không chút nào giả dối, đó là âm thanh rung động thùng thùng.
- Ự...c!
Trang Duệ đã rất lâu không nhìn thấy Kim Vũ, hiện tại nó như điện lao
tới, thời điểm cách đỉnh đầu Trang Duệ mười mét, bỗng nhiên nó xoay
người ổn định thân hình, hai cái móng vuốt sắc bén chộp tới bả vai của
Trang Duệ.
- NGAO!
Kim Vũ vàTrang Duệ hưng phấn
đều không có phát hiện, thời điểm Kim Vũ chộp tới bả vai Trang Duệ, đột
nhiên Kim Cương ở bên cạnh mắt lộ hung quang, vung cánh tay dài của mình lên, một cái tát đánh về phía Kim Vũ.
- Cạc cạc...
Tuy nhiên Kim Vũ phản ứng rất nhanh, nhưng vẫn bị cánh tay của Kim
Cương quét tới, trong miệng phát ra âm thanh gào thét, thân thể cao hơn
một mét rơi xuống nước.
Nhưng Kim Vũ cũng không phải ăn chay, mở cánh ổn định thân hình, một đôi mắt ưng lập tức nhìn chằm chằm vào
Kim Cương, muốn vỗ cánh bay lên.
- Kim Cương, dừng tay, Kim Vũ, ngươi đi qua bên kia, dựa vào, làm cái gì thế này?
Trang Duệ phiền muộn, thời điểm hắn nhìn thấy Kim Cương muốn đánh về phía Kim Vũ, hắn liền ôm cổ Kim Cương.
Nhưng Trang Duệ không nghĩ tới, Kim Vũ thừa cơ hắn leo lên sau lưng,
một đôi móng vuốt đã trảo lên cánh tay Kim Cương, huyết nhục mơ hồ.