Hoàng Kim Đồng

Chương 977: Chương 977: Sinh tồn trên đảo hoang.(6)




Trang Duệ giống như biến mất ở phiến hải vực này, tìm cách nào cũng không tìm ra manh mối, hắn vốn nên phiêu phù trên mặt biển mới đúng, nhưng lại không có chút tăm hơi nào.

Quân đội cũng không phải là nhà của Âu Dương Lỗi, mặc dù có tâm tiếp tục tìm kiếm, nhưng dưới áp lực đến từ cao tầng, làm cho Âu Dương Lỗi không thể không chấm dứt hành động tiếp tục tìm kiếm lần này.

- Thưa ngài, ta yêu cầu được lưu lại.

Bành Phi nghe Âu Dương Lỗi nói ra lời này, lập tức tức giận, hắn tin tưởng vững chắc Trang Duệ không có chết, chỉ cần tiếp tục tìm kiếm, nhất định có thể tìm được Trang Duệ.

Nhân viên đội bay lúc này đã được đưa về Bắc Kinh, chỉ có Bành Phi không muốn trở về, một mực ở lại tham gia hành đồng tìm kiếm.

- Lưu lại làm gì, ở chỗ này có thể bơi lội sao?

Âu Dương Lỗi tức giận liếc nhìn Bành Phi, áp lực trong lòng của hắn rất lớn, cho nên nói chuyện cũng không chút khách khí.

- Thưa ngài, thỉnh lưu một chiếc thuyền lại cho ta, ta nhất định sẽ tìm được Trang ca.

Bành Phi gần như cầu khẩn nhìn Âu Dương Lỗi, tìm không thấy Trang Duệ, Bành Phi cũng không còn thể diện để quay về Bắc Kinh, không có thể diện đối diện với Trang mẫu và Tần Huyên Băng.

- Hồ đồ, quay trở về trước rồi nói.

Âu Dương Lỗi vốn định răn dạy Bành Phi một trận, nhưng không cách nào mở miệng được, có chút mỏi mệt khoát khoát tay.

Dưới mệnh lệnh của Âu Dương Lỗi, hai hạm đội từ từ quay trở về điểm xuất phát ban đầu, mà các đội cứu viện đến từ các quốc gia khác, cũng nhao nhao phản hồi, vùng biển náo nhiệt trở nên quạnh quẽ.

Hai ngày sau đó, hạm đội đi ngang qua Hồng Kông nghỉ ngơi và hồi phục, mà Bành Phi ngồi ở trên thuyền, biến mất rất đột ngột, lúc này Âu Dương Lỗi cũng bất chấp Bành Phi, hắn đang suy nghĩ khi trở về Bắc Kinh, làm cách nào giải thích về việc Trang Duệ mất tích.

Mà vào hôm sau, tất cả báo chí Hồng Kông đều xuất hiện tin tức, một vị siêu cấp phú ở Hồng Kông đã tiêu tốn hàng trăm triệu đô la để mua một chiếc du thuyền xa hoa, bị trộm vào đêm hôm qua.

Theo điều tra, mà chiếc du thuyền này hiện tại cũng không ở vùng biển Hồng Kông, nói cách khác, sau khi bị trộm nó chạy suốt đem ra khỏi vùng biển Hồng Kông, tiến vào vùng biển quốc tế.

- Trang ca, ngươi ở nơi nào?

Bành Phi điều khiển chiếc du thuyền xa hoa này, hắn dùng tốc độ nhanh nhất, đi trở lại vùng biển kia, tiến vào khu vực máy bay của bọn họ gặp nạn.

Kỳ thật Bành Phi vốn không cần dùng thủ đoạn trộm du thuyền này, chỉ cần tìm Tần gia, nhất định có thể đạt được một chiếc thuyền tốt hơn, nhưng hiện tại Bành Phi có chút oán hận Tần Hạo Nhiên, nếu như không phải Tần Hạo Nhiên bảo Trang Duệ chạy đi một chuyến này, cũng không xảy ra các chuyện đằng sau nữa.

Nhưng Bành Phi không biết, giờ phút này Tần gia ở Hồng Kông, từ lâu loạn thành một bầy, Tần lão gia tử biết được tin tức Trang Duệ mất tích, nóng vội bị tăng xông nên phải nằm bệnh viện.

Mà Tần Hạo Nhiên cũng không có tâm tình để ý việc lam ăn, nội tâm hối hận không thôi, trực tiếp bay đi Bắc Kinh, nhưng hắn không dám nói chuyện này cho con gái nghe, thậm chí cũng không dám tiến vào nhà của Trang Duệ, chỉ vụng trộm nói lý cho bà thông gia và vợ mình.

Bởi như vậy, ngược lại đã giúp Âu Dương Lỗi một cái đại ân, hắn cũng không biết nên thông báo cho dì nhỏ chuyện này như thế nào.

Lúc ấy Âu Dương Uyển vừa nghe xong tin tức này, giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngất ngay tại chỗ.

Sau khi tỉnh dậy, Âu Dương Uyển cũng không biết nên đối mặt như thế nào với Tần Huyên Băng, vừa thấy Tần Huyên Băng, nàng lại nghĩ ngay tới con trai, cuối cùng dứt khoát dùng chiêu chiếu cố tuổi già sức yếu, đi tới Ngọc Tuyền Sơn ở.

...

- Mẹ, Trang Duệ lúc nào trở về ạ? Con cảm thấy con cũng sắp sinh rồi, hắn cũng nên trở về làm ba ba chứ.

Ở trong căn nhà, Tần Huyên Băng hạnh phúc vuốt cái bụng của mình, hai tiểu gia hỏa càng ngày càng hoạt bát, mỗi ngày đều không ngừng đạp nàng, không một khắc nào yên tĩnh.

- Sinh ý ở Nam Phi xảy ra chút vấn đề, có khả năng ở lại thêm một thời gian ngắn, nếu không, ta còn không gọi Trang Duệ trở lại làm ba ba chứ?

Tuy trong lòng tất cả mọi người rất đau lòng, nhưng cũng không dám biểu lộ ra trước mặt, dù sao Tần Huyên Băng còn mang hài tử, mà cũng sắp tới lúc sịnh nở, vạn nhất xảy ra chuyện, người nào cũng không gánh nổi trách nhiệm này.

Phương Di nhìn con gái, nước mắt ở trong khóe mắt như sắp rơi xuống, liền vội vàng cúi đầu, cố nén không cho nước mắt chảy ra.

- Tính toán, có mẹ ở cùng, Trang Duệ cũng không ở bên cạnh, cha tuổi cũng lớn, cũng đừng chạy...

Tần Huyên Băng sắp làm mẹ, cũng hiểu được làm cha mẹ không dễ, lại có chồng lo giúp cho cha mình một ít công chuyện nhà, Tần Huyên Băng vẫn ủng hộ.

- Con à... Ách, mẹ đi xem nồi súp đã xong chưa...

Nước mắt của Phương Di tuôn ra, vội vàng đứng dậy, vội vàng đi vào phòng bếp, nàng sợ mình nói thêm điều gì nữa, sẽ đem chuyện Trang Duệ mất tích nói ra.

- Ực!

Kim Vũ từ trên cây nhảy xuống, nó có thể cảm giác được, trong bụng của Tần Huyên Băng đang thai nghén hai tiểu sinh mệnh, cho nên Kim Vũ không có chuyện gì sẽ ưa thích ở bên cạnh Tần Huyên Băng.

Hiện tại Kim Vũ, hình thể đã không khác gì cha mẹ của nó bao nhiều, đứng trên mặt đất cũng cao hơn một mét, một thân lông vũ màu vàng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có kim quang lấp lánh, vô cùng thần dị.

- Kim Vũ, ngươi nói Trang Duệ có phải làm cha không có chút trách nhiệm nào hay không? Con của mình cũng không trở về nhìn một cái, ngươi nói, chờ hắn trở lại, chúng ta nên phạt hắn thế nào?

Tần Huyên Băng gần đây rất ưa thích lầm bầm lầu bầu, cho dù biết Kim Vũ không biết nói chuyện, cũng thường xuyên nói vài câu với Kim Vũ.

- Cạc cạc...

Kim Vũ méo mó đầu, giống như nghe hiểu lời nói của Tần Huyên Băng, dùng cái mỏ cọ lên tay của Tần Huyên Băng vài cái, đột nhiên nhảy về phía trước hai bước, đôi cánh mở ra, bay đi.

- Ai, ai, Trang Duệ nói không cho ngươi bay loạn...

Tần Huyên Băng ở dưới mặt đất hô một câu, nhưng Kim Vũ không quay đầu trở lại, dùng sức kích động vỗ cánh, biến mất trong tầm mắt của Tần Huyên Băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.