Hoàng Kim Đồng

Chương 901: Chương 901: Sơ hở.(2)




- Trang Duệ, ý của ngài là ở thời kỳ sản xuất đồ gốm ba màu đời Đường, bởi vì không có quản giáo canh chừng, cho nên rất nhiều đồ gốm ba màu có tì vết cũng đều được bảo tồn lại, mà đồ sứ của tôi đây đều là hoàn mỹ vô khuyết, như vậy mới bị ngài nhìn ra sơ hở, có phải như vậy hay không?

Từ Quốc Thanh cũng là một người rất thông minh, khi nghe Trang Duệ nói vậy, hơi tưởng tượng một chút liền hiểu rõ ràng chuyện này. Thì ra là bởi vì chính mình theo đuổi hoàn mỹ, điều này lại trở thành sơ hở trong mắt người khác.

- Đúng rồi, chính là như vậy, Lý tổng, có phải lúc ngài mang mấy thứ này cho người khác xem, có phải cũng có rất nhiều người nói như tôi?

Trang Duệ gật gật đầu, quay mặt về hướng Lý Đại Lực.

- Đúng vậy, có vài vị chuyên gia cũng nói vật này quá mức hoàn mỹ.

Lý tổng nói việc này cũng là sự thật, có vài vị chuyên gia khong tìm ra tật xấu nào, nhưng mà trong lòng vẫn có cảm giác không đúng, cuối cùng cũng không tìm đủ chứng cứ, chỉ nói là mình nhìn không đúng.

- Tôi hiểu rồi, đây chính là trăng tròn thì thiếu, thùy đầy liền đầy.

Từ Quốc Thanh hơi có chút mất mát, nhưng mà trên mặt thì lại lộ vẻ hưng phấn, nói với Trang Duệ:

- Những thứ đồ sứ đời Đường này không theo đuổi sự hoàn mỹ, nhưng mà hiện tại tôi đang ghiên cứu lò nung Từ Châu. Trang Duệ, ngài đến xem có thể tìm ra được sơ hở hay không?

- Cái gì? Hiện tại ngài bắt đầu nghiên cứu phương pháp nung của Từ Châu sao?

Trang Duệ nghe vậy thì lặng đi một chút, cảm thấy vị này không chơi đồ gốm ba màu nữa, chuyển qua chơi gốm sứ Từ Châu của triều Tống. Phải biết rằng gốm sứ Từ Châu mặc dù là của dân gian, nhưng mà là một trong những hệ thống gốm sứ lớn nhất của phương bắc Trung Quốc cổ đại.

Không chỉ có triều Tống, mà ngay cả Liêu Kim Nguyên, Minh Thanh cũng vẫn tiếp tục đốt chế, lịch sử của phương pháp này cũng rất lâu, có sinh mệnh lực rất mạnh, đồ sứ tinh phẩm lưu truyền tới nay cũng là nhiều nhất.

Hơn nữa tới thời gian Nam Tống, lò nung ở Từ Châu cũng góp một phần nhỏ vào việc cung cấp đồ sứ cho triều Nam Tống, cho nên hiện tại còn lưu truyền rất nhiều đồ sứ ở Từ Châu, giá cả của thứ này trên thị trường cũng không hề thấp hơn so với các loại đồ sứ khác của thời Tống.

- Đúng vậy, đáng tiếc chính là, bề ngoài và mấy thứ khác thì tôi đều đã làm xong, nhưng mà không có tiền để nung.

Nguyên bản sắc mặt của Từ Quốc Thanh đang hưng phấn, đột nhiên suy sụp xuống, phải biết rằng trình tự nung đồ gốm sứ giả cổ, quan trong nhất là một chữ đốt. Thời gian nung có thể đạt tới hơn nửa tháng, hao phí than củi cũng đều là một con số rất lớn.

Không như chén đĩa sứ chúng ta đang dùng, chỉ cầ làm tốt hình dạng liền ném vào trong lò, trực tiếp dùng than đặc chế để nung, có cả máy tính tự động điều chỉnh.

Mà cái lò nung hiện đại giả cổ của Từ Quốc Thanh, tuy rằng cũng có thể dùng máy tính để khống chế nhiệt độ, nhưng mà anh bạn này hiện tại đã là sơn cùng thủy tận, đừng nói là mua than củi, ngay cả tiền điện cũng không thể trả nổi.

- Mở cửa, nhanh mở cửa.

Đang lúc Trang Duệ muốn xem vài thứ đồ gốm thô chưa nung của Từ Quốc Thanh trước một chút, dường như là ở ngoài cửa lại có thanh âm vang lên, mà con chó săn kia cũng sủa ầm lên.

- Tang tổng, các vị ở đây nói chuyện, tôi đi ra xem.

Ở chỗ của Từ Quốc Thanh, Vu Chính Quân coi như là nửa chủ nhân, hắn biết Từ Quốc Thanh đang đau đầu về vấn đề tài chính, tuyệt đối sẽ không đi ra mở cửa.

- Từ công, thứ đồ vật này của ngài, tuy rằng đã làm rất hoàn mỹ, nhưng mà vẫn còn có chút thiếu khuyết.

Từ Quốc Thanh đối với ai tới ở bên ngoài cũng không hề để tâm, khách nhân như Trang Duệ tư nhiên lại càng không có lý do đi xen vào việc của người khác, nói không chừng chính là người tới cửa thu phí.

Vừa rồi Trang Duệ nói ra sở hở của Từ Quốc Thanh, kỳ thật là có chút già mồm át lẽ phải.

Trong lúc người ta đánh giá đồ vật này, dù là ngài có kết luận thứ đồ này là giả, ngài cũng không thể nói cho người khác rằng bởi vì vật này của ngài quá mức hoàn mỹ cho nên là đồ giả? Nếu như vậy tuyệt đối sẽ bị người ta cười đến mức phun nước miếng.

- Trang Duệ, còn có sơ hở gì? Nói cho tôi nghe một chút, là về mặt công nghệ sao?

Từ Quốc Thanh nghe thấy lời nói của Trang Duệ, ánh mắt lập tức lại phát sáng, hắn nghiên cứu việc phỏng chế gốm sứ cổ, hoàn toàn là vì ham thú cá nhân, đương nhiên loại ham thú này hơi có chút cuồng nhiệt.

- Không phải trên công nghệ, Từ công, về mặt công nghệ mà nói, việc nung đồ gốm ba màu của ngài đã là không có tỳ vết chút nào, nhưng mà tuy rằng ngài có thể tạo ra gốm màu đời Đường như thật, nhưng mà ở trong đó lại thiếu một loại lịch sử lắng động, không có tùy bút thương cảm.

Trang Duệ thấy Từ Quốc Thanh có chút không hiểu, liền nói tiếp:

- Tôi từng đào được một thanh đao bằng đồng thau từ thời Thương Chu, cái thanh đao này theo như truyền thuyết kể lại thì trong lúc chủ nhân gặp nguy hiểm có thể tự động chui ra khỏi vỏ, phát ra tiếng thanh minh để báo hiệu. Cá nhân tôi cảm thấy rằng đây là do lịch sử hoặc là người chế tạo đã đem lại cho đồ vật này một tia linh tính.

Loại linh tính này có thể cộng hưởng với nội tâm sâu thẳm của con người,có thể để cho người ta cảm nhận được biến ảo hỗn tạp của lịch sử, hưng suy của các triều đại, lịch trình biến động lịch sử không tiếng động.

- Từ công, những món đồ gốm đời Đường ngài chế tạo ra, tuy rằng cực kỳ tinh mỹ không thể phê bình, nhưng mà trong đó cũng thiếu khuyết về phần lắng đọng của dòng sông lịch sử. Điều này hoàn toàn có thể cảm nhận được ở trong mắt những người già.

Những lời này của Trang Duệ cũng không phải là ăn nói lung tung, mọi vật đều có linh hồn, cái này khong phải chỉ có Trang Duệ hay những đại sư xem nghề mới biết, mà chính là những tay trộm mồ đào mả hại nước hại dân cũng đều có loại cảm giác này.

Tựa như vì sao mà những người hiện đại lại thích đeo đồ trang sức bằng ngọc vậy, bởi vì đẹp cũng là một trong những nguyên nhân nhưng mà quan trọng hơn là ngọc có linh tính.

Nói một cách khác, nếu ngài đặt một khối ngọc tốt ở trên bàn, trải qua mười năm, hai mươi năm, vậy khối ngọc này của ngài, tuyệt đối sẽ phát sinh biến hóa long trời lở đất, sẽ có một loại cảm giác tan ra vào trong đó. Đây tuyệt đối không phải là phong kiến mê tín, có rất nhiều tà liệu có thể chứng minh điều này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.