Hoàng Kim Đồng

Chương 1160: Chương 1160: Sự kỳ diệu của sinh mệnh (1)




Trang Duệ bỏ ba lô trên người xuống, xoay người chạy tới một chỗ khác trên đỉnh núi.

Và khi đến một phía khác của Tuyết Sơn. Mặt kia của Tuyết Sơn, lúc này cũng là xuân về hoa nở. Trên sườn núi thoai thoải, đầy những lùm cây thấp bé và các loại thực vật. Trang Duệ quay đầu lại đưa mắt nhìn chung quanh, cũng không phát hiện ra tung tích của báo tuyết.

- Là mình nghe nhầm sao? Tiểu Tuyết, ngươi ở chỗ nào?

Trên mặt Trang Duệ lộ vẻ uể oải. Chỗ hắn đang đứng trên Đại Tuyết Sơn, chẳng qua là một ngọn núi cao nhất ở đây thôi. Hơn mấy trăm dặm kéo dài phía sau, còn có vô số ngọn núi to nhỏ khác.

Nếu báo tuyết vì tránh né loài người mà xa cách nơi này, ai biết nó sẽ ẩn náu ở chỗ nào? Trang Duệ cũng không cho rằng mình có thể đi hết những ngọn núi trải dài mấy trăm dặm để tìm nó.

- Tiểu Kim, xuống đây. Không phải ngươi nói tìm được Tiểu Tuyết rồi sao?

Trang Duệ tức giận rống về tiếng về phía Kim Điêu đang bay trên đỉnh đầu. Hắn nuôi Kim Điêu từ nhỏ tới lớn, Trang Duệ có thể nghe ra được, vừa rồi trong tiếng kêu lớn của nó nó tràn ngập đắc ý. Chắc là đã hoàn thành nhiệm vụ tìm Báo tuyết mà mình đã bảo nó đi tìm.

-Cac... Cạc cạc...

Sau khi Kim Điêu nghe Trang Duệ nói xong, hai cánh mở ra, bay đến bên cạnh Trang Duệ, hướng về phía một lùm cây cách đỉnh núi khoảng bốn năm mươi thước, càng không ngừng kêu lên những tiếng lảnh lót.

Trang Duệ tập trung nhìn lại. Trong lùm cây kia, nở đầy hoa nhỏ màu trắng. Nhìn kỹ lại, bên trong... dường như có vật thể đang di động.

- Báo tuyết!!!

Trên bộ da màu trắng lấm tấm đầy vết xám. Trong bụi hoa, báo tuyết thật sự không dễ phát hiện ra. Nếu không phải Tiểu Kim chỉ điểm, dù thế nào Trang Duệ cũng không nhận ra được sự tồn tại của báo tuyết.

Trong miệng phát ra một tiếng vui mừng, Trang Duệ hưng phấn chạy về phía dưới chân núi. Chỉ khi còn cách con báo tuyết khoảng hơn hai mươi thước, Trang Duệ mới đứng lại.

- Tiểu Tuyết, là tao đây. Mày không biết tao sao?

Trang Duệ phát hiện, dường như báo tuyết thấy hắn đến, có chút chần chừ, còn một chút sợ hãi. Thân hình chậm rãi lùi sâu vào trong lùm cây.

Trang Duệ không sử dụng linh khí. Hắn tin chắc, báo tuyết nhất định nhận ra hắn. Lúc trước, khi đưa tiễn, Tiểu Tuyết ở trên đỉnh núi đã phát ra tiếng gào thét lưu luyến không muốn rời. Nó nhất định sẽ nhận ra hắn!

Trang Duệ bước từng bước một thong thả tiến về phía báo tuyết. Bước chân rất kiên định.

Rốt cục, báo tuyết không lui về phía sau nữa. Cặp mắt tuyệt đẹp chăm chú nhìn vào khuôn mặt Trang Duệ, thân thể chậm rãi đứng lên.

Một bước, hai bước. Con báo tuyết tiến về phía Trang Duệ. Bước chân của nó chợt trở nên nhanh hơn. Đồng dạng, Trang Duệ cũng dần dần chạy nhanh dần. Khoảng cách giữa hai bên không ngừng được thu lại.

Khi ở khoảng cách còn có bốn năm thước, báo tuyết nhảy dựng lên, chân trước gác lên trên bờ vai của Trang Duệ. Trang Duệ bất chấp tất cả để lộ những vị trí trọng yếu ra trước mặt báo tuyết, đưa tay ôm lấy cổ con báo tuyết.

Trang Duệ chỉ cảm thấy trên mặt một trận ướt át, cũng hiểu con báo tuyết đang không ngừng dùng đầu lưỡi liếm mặt mình. Nó giống như là một đứa trẻ oan ức gặp được thân nhân, đang không ngừng nhõng nhẽo.

Nếu cảnh tượng này bị camera chụp được, khẳng định có thể phá vỡ một vài lý luận của các chuyên gia động vật học. Ai nói mãnh thú không thể sống chung hòa thuận với con người? Ai nói mãnh thú không thể nảy sinh tình cảm tha thiết với con người?

Từ ánh mắt và động tác của báo tuyết, Trang Duệ cảm nhận được tình cảm tinh thuần không trộn lẫn chút tạp chất nào. Loại cảm giác này khiến trong mắt Trang Duệ ngân ngấn nước mắt.

- Được rồi, Tiểu Tuyết, để tao nhìn xem nào. Nào, để tao xem nào...

Trang Duệ vươn tay áo lau nước miếng trên mặt, quan sát báo tuyết đang đứng trước mặt.

Không biết có phải bởi vì linh khí của Trang Duệ làm dịu đi hay không, so với mấy năm trước, thân thể con báo tuyết lớn hơn rất nhiều. Bộ da trên người vô cùng sáng. Chỉ có điều cặp mắt nhìn Trang Duệ, vẫn tinh thuần sáng ngời như vậy.

- Sao, Tiểu Tuyết, mày... mang thai sao?

Khi thấy bụng của báo tuyết, Trang Duệ ngây ngẩn cả người. Bụng nó rõ ràng phình ra. Nơi đó đã nổi lên sinh mệnh mới.

Trong lòng Trang Duệ cảm thấy xúc động. Hắn biết, bình thường khi động vật sắp sinh, đều tìm cho mình một nơi thật an toàn, và chuẩn bị đầy đủ thực vật.

Mà báo tuyết dưới sự chỉ dẫn của Kim Điêu, lựa chọn tới gặp mình. Loại tín nhiệm này vượt qua cả trạng thái mang thai, khiến nước mắt trong mắt Trang Duệ rốt cục đã rơi xuống.

- Ô ô...

Không biết có phải bởi vì nhìn thấy Trang Duệ nên hưng phấn, dẫn tơics việc báo tuyết sớm tới lúc sinh. Báo tuyết vốn đang đứng thẳng bốn chân, thân thể chậm rãi nằm úp xuống. Trong cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.

- Này... Này, tao sẽ không đỡ đẻ đâu...

Thấy cảnh tượng như vậy, Trang Duệ trợn tròn mắt, luống cuống tay chân đang chuẩn bị trợ giúp, thì sinh mệnh nhỏ đầu tiên đã ra đời.

Một con báo con trên người còn dính đầy chất lỏng sền sệt, xuất hiện ở trước mặt Trang Duệ. Thân thể nho nhỏ run rẩy nhè nhẹ trong gió, phát ra một tiếng kêu rất nhỏ giống hệt như tiếng mèo kêu.

Trong mắt Báo tuyết tràn ngập vẻ nhân từ. Nó xoay qua đầu, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm tiểu tử kia. Sau đó nó dùng răng nanh cắn lớp da mềm mại trên nó, kéo tới dưới bụng mình.

Kiếm ăn là thiên tính của tất cả sinh vật. Sau khi ngửi thấy được mùi của sữa mẹ, tiểu tử kia nhắm mắt lại cắn vào vú mẹ, dùng sức mút lấy sữa.

Một con, hai, ba con, bốn con.

Báo tuyết không ngừng lặp lại động tác vừa rồi. Hơn mười phút sau, tổng cộng bốn tiểu tử nhỏ, im lặng nằm ở dưới bụng báo tuyết mút sữa. Báo tuyết trong tình trạng kiệt sức, nhưng ánh mắt cũng lộ ra hào quang bản năng của người mẹ.

Cảnh tượng kỳ tích một sinh mệnh được sinh ra trong thiên nhiên, khiến Trang Duệ nhìn xem mà ngây người. Hắn thậm chí quên dùng linh khí trợ giúp con báo tuyết. Hoặc là trong tiềm thức của Trang Duệ, hắn muốn để báo tuyết độc lập hoàn thành trách nhiệm của một người mẹ.

- Tiểu Tuyết, mày đã làm mẹ...

Không biết vì sao, thấy cảnh tượng như vậy, giống như thấy đứa con của mình trưởng thành, Trang Duệ có cảm giác muốn rơi lệ.

Báo tuyết đang nằm dường như cũng cảm nhận được cảm xúc của Trang Duệ, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dùng bộ lông dài, cọ nhẹ vào bàn tay Trang Duệ, giống như mấy năm trước khi nó tỏ ra lưu luyến với Trang Duệ vậy.

Trong lòng Trang Duệ bị một cảm xúc nói không nên lời vây quanh. Trước khi hắn ở tới Đại Tuyết Sơn, vẫn có một loại cảm giác hoang mang. Vì sao mình muốn gặp báo tuyết như vậy. Khi nhìn thấy cha mẹ Kim Điêu, và hiện tại... hắn đã hiểu được.

Bởi vì Trang Duệ cảm tnhận được một loại tín nhiệm, một loại tín nhiệm bất chấp tất cả. Một loại tín nhiệm lột sạch chính mình trước mặt đối phương. Mà loại tín nhiệm này là điều mà Trang Duệ không thể cảm nhận được trừ người khác.

Chuyện con mắt dị biến, vẫn đè nặng trong lòng Trang Duệ. Hắn không dám nói chuyện này với bất kỳ người nào. Thậm chí bao gồm cả người mẹ và người vợ thân với mình nhất, Trang Duệ cũng cảm thấy sợ hãi. Hắn sợ lúc nào đó lính khi mà mình đã may mắn nhận được này sẽ đột nhiên mất đi.

Thành công trên sự nghiệp, được người đời khen tặng, cũng không thể giảm bớt áp lực trong lòng Trang Duệ. Điều này cũng chính là nguyên nhân khiến hắn khát vọng tới Đại Tuyết Sơn, khiến tâm linh mình được tinh lọc.

Nhưng loại cảm xúc lo được lo mất này sau khi chứng kiến mấy sinh mệnh nhỏ ra đời, trong lòng Trang Duệ phát sinh sự biến hóa. Hắn bỗng nhiên cảm giác được, sinh mệnh trước mặt, tất cả... đều nhỏ bé như vậy.

Người mẹ kéo một xe than nắm. Trang Duệ và chị gái ở phía sau đẩy. Cuộc sống gian khổ khi còn bé giống như một bức tranh hiện ra trước mắt Trang Duệ. Tuy rằng nghèo khó, nhưng cuộc sống này đã dạy cho Trang Duệ tính kiên cường và tự tin.

Tiếng súng vang lên, hình ảnh về tình cảnh khí gặp phải tai kiếp đó, Trang Duệ không biết lúc đó mình vẫn có chút sợ hãi, vẫn khát vọng nhiều hơn một chút. Hiện tại nghĩ lại, hẳn là khát vọng được sống sót

- Hai mươi nghìn đồng, tôi mua sách này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.