Hoàng Kim Đồng

Chương 883: Chương 883: Tạ trưởng phòng. (1)




Mỗi tháng phí sinh hoạt chỉ có vài trăm đồng mà thôi, để cho hắn trả bữa cơm năm sáu ngàn, Khương tiến sĩ thật là không dám, cho nên chờ khi Trang Duệ mở miệng nói mời khách xong, Khương tiến sĩ mới dám mở miệng nói vào.

Nhưng mà lời này của hắn thật không ra gì, Trang Duệ nghe thấy thì hơi có chút nhăn mày lại.

Mặc dù Nhâm Xuân Cường gọi mình là Tiểu Trang, đó là vì hắn nhiều tuổi hơn Trang Duệ, nhưng mà Khương Nghĩa còn nhỏ hơn mình một hai tuổi mà cũng mở miệng gọi mình là Tiểu Trang khiến cho trong lòng Trang Duệ thực không thoải mái.

Người không thế có ngạo khí, nhưng mà không thể không có ngông nghênh, trong hai năm qua, Trang Duệ nói chuyện luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, trong mỗi một lời nói đều lộ ra một cỗ tự tin. Khi nghe Khương Nghĩa nói như vậy thì có chút nhăn mày lại, không khí trong bữa tiệc nhất thời trở nên có chút nặng nề.

- Ha ha, các vị, tôi theo giáo sư Mạnh học thạc sĩ chỉ là để học kiến thức trụ cột mà thôi, có thể làm đầu đề hay không, đối với tôi cũng không phải là quá quan trọng.

Trang Duệ cũng cảm thấy vừa rồi bản thân nhăn nhó có chút hơi lạnh nhạt, vội vàng cười giải thích một câu, mình đã là người làm ăn như vậy sao lại đi so đo với một tên học sinh còn chưa ra trường chứ?

- Tiểu Trang, không thể nói như vậy, một cái công công việc tốt vẫn là rất quan trọng, giáo sư của chúng ta ở giới khảo cổ trong nước cũng có thanh danh rất lớn, dù cho giới thiệu cậu tới một cái viện bảo tàng, như vậy thì việc làm ăn của cậu cũng tốt hơn nhiều.

Nhắc tới những người có chỉ số thông minh cao, cũng chưa chắc cách giao tiếp đã cao, vừa rồi gần như Trang Duệ đã nói trắng ra, nhưng mà Khương tiến sĩ vẫn còn không hiểu, lại vậy già lên mặt nói Trang Duệ vài câu.

Sau khi tốt nghiệp khảo cổ chuyên nghiệp thông thường đều có hanh trường hợp xảy ra. Thứ nhất tự nhiên là học sinh vào làm ở trong ngành khảo cổ, hơn nữa do có chung rất nhiều ngành học với ngành viện bảo tàng, nên làm việc trong một cái viện bảo tàng cũng chưa hẳn là không thể.

Bằng cấp đã tới trình độ tiến sĩ này, tuy rằng trong quá khứ chỉ làm việc trong ngành khảo cổ, nhưng mà chỉ cần hơi có chút quan hệ, tiến vào một số viện bảo tàng khá lớn làm việc cũng không phải là không được.

Phải biết rằng hiện tại mặc kệ ngành nào có chết đói, phá sản đến đâu thì viện bảo tàng vẫn luôn là như thế.

Ví dụ như viện bảo tàng Cố Cung, một ngày số tiền thu từ vé vào cửa cũng là hơn một ngàn vạn, một năm thu được vài triệu, nếu có thể trở thành một lãnh đảo nhỏ bên trong, vậy thì không cần làm cũng đủ tiền tiêu.

Nhưng mà những viện bảo tàng nhỏ, cũng chỉ có thể thu vào mấy trăm hoặc mấy ngàn đồng một ngày, nếu có tiền thì còn có cơm ăn, không có tiền cũng chỉ có thể húp nước mà thôi, chỉ dựa vào tiền lương thì có thể chết đói.

Khương Nghía tính toán là sẽ ở lại Bắc Kinh, cho dù không vào được viện bảo tàng lớn, thì hắn cũng sẽ làm ở sở nghiên cứu khảo cổ, phải biết rằng kinh phí một năm của sở nghiên cứu cũng không ít, hơn nữa mỗi năm hoàn thành một cái hạng mục, thì tiền thưởng cũng cực kỳ dày.

Chi là số người của sở nghiên cứu có hạn, hơn nữa Nhâm Xuân Cường chắc chắc đã có một chõ, hiện tại hắn đã là giảng viên của trường Kinh Đại, năm nay tốt nghiệp nhất định sẽ ở lại nơi này, mặt khác còn một số người nữa, nhất định cũng sẽ cạnh tranh vào chỗ này.

Khương Nghĩa đã hỏi thăm qua, trước khi Ngô Triệu vào học đã có đơn vị không tệ, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ sẽ quay về đơn vị của hắn, về phần Hám Vũ hàm chính là người Bắc Kinh, uy hiếp đối với hắn khá lớn, nhưng mà hiện tại Khương Nghĩa đang theo đuổi Hám Vũ Hàm, nếu như có thể thành công, đó cũng là thịt ở trong nồi, sẽ không tiện nghi người ngoài.

Nhưng mà hôm nay Trang Duệ đến, thái độ của Hám Vũ Hàm và giáo sư Mạnh đối với Trang Duệ khiến cho hắn cảm thấy một tia uy hiếp. Vừa rồi nghe thấy Trang Duệ nói hắn đã kết hôn, cuối cùng cũng có thể bỏ cái mũ tình địch xuống, nhưng mà bởi vì chuyện việc làm, trong lòng Khương Nghĩa vẫn còn một cái gai nữa.

Mặt khác còn một điều nữa là bởi vì muốn có tri thức thật không dễ dàng, Khương Nghĩa học lên tiến sĩ có thể nói là từ khi học trong tiểu học đên bây giờ đều là hắn cố gắng ở trong trường, luôn luôn xuôi gió xuôi nước.

Khương Nghĩa vốn cho rằng sau khi mình tiến vào sở nghiên cứu nhất định sẽ được giáo sư coi trọng, cũng không nghĩ tới hôm nay Trang Duệ chỉ là một thạc sĩ, mà có thể được giáo sư Mạnh coi trọng như vậy, nếu so với hắn thì còn lớn hơn vài lần, điều này cũng là cho Khương tiến sĩ đố kỵ trong lòng.

Nhưng mà Khương Nghĩa đâu biết rằng từ khi Trang Duệ từ chức rời khỏi Điển Đương Hành, thì cả nửa đời sau đã không tính là làm thuê cho người khác nữa rồi, việc làm ăn của mình còn lười xử lý, muốn Trang Duệ giúp người khác kiếm tiền?

Hơn nữa quan hệ của Trang Duệ và giáo sư Mạnh, cũng không đơn thuần là thầy trò, có chút giống như bạn bè lâu năm, bình thường giáo sư Mạnh còn trông cậy vào việc Trang Duệ xem xét đồ vật cho hắn, thư hỏi giáo sư Mạnh làm sao có thể không nể mặt hắn cho được?

- Tôi tới học không phải vì tìm việc làm, hơn nữa bây giờ cũng đã có công việc.

Trang Duệ không muốn tính toán với một tên học sinh, lập tức không mặn không nhạt trả lời một câu, vừa lúc người phục vụ mang đồ ăn lên, Trang Duệ vội vàng hô:

- Nào, nào, mời mọi người dùng bữa, hôm nay xem như tôi tạ lỗi với mọi người, sau này vẫn phải nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn, trường Kinh Đại cũng thật sự là quá lớn, tôi đi vào liền lạc mất phương hướng.

Lời nói của Trang Duệ khiến cho tất cả mọi người đều nở nụ cười, nếu không có bất kì xung đột lợi ích nào với mình thì cách nói chuyện của Khương nghĩa cũng không còn cay nghiệt như vậy, không khí trong bữa tiệc rất náo nhiệt, sau vài chén rượu qua lại, quan hệ lập tức trở nên thân thiết.

Nhưng mà Trang Duệ phần lớn là nâng chém mời Ngô Triệu và Nhâm Xuân Cường, bởi vì vừa rồi trong bữa tiệc có báo tuổi lẫn nhau, Nhâm Xuân Cường là lớn tuổi nhất, năm nay ba mươi hai, sau đó là Khương Nghĩa Và Hám Vũ Hàm, còn lại Ngô Triệu là nhỏ nhất.

Đừng thấy Ngô Triệu nhỏ tuổi nhất, nhưng hắn rất biết cách nói chuyện sau khi biết Trang Duệ lớn hơn hắn, mở miệng liền kêu một tiếng anh Trang, Hám Vũ Hàm cũng không tiếp tục gọi là tiểu Trang mà gọi thẳng tên Trang Duệ, chỉ có Khương Nghĩa vẫn không thể nào thay đổi, vẫn gọi Tiểu Trang Tiểu Trang. Không chịu bỏ cái cảm giác ưu việt tiến sĩ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.