Hoàng Kim Đồng

Chương 885: Chương 885: Tạ trưởng phòng. (3)




Đám người Nhâm Xuân Cường cũng biết vị Tạ trưởng phòng này rất khó nói chuyện, Khương Nghĩa lại càng đã từng chạy đến chỗ của người này để nhờ giúp đỡ, nhưng mà người gác cửa cũng chưa từng cho hắn tiến vào.

- Đúng, đúng, tôi là Tiểu Khương, Tạ trưởng phòng vẫn còn nhớ rõ tôi, tôi kính ngài một chén.

Công việc của Nhâm tiến sĩ cũng đã ổn định trong vài năm trước rồi, hắn chào hỏi Tạ trưởng phòng chính là xuất phát từ lễ phép, nhưng mà đám người Khương Nghĩa lại bất đồng, bọn hắn biết được chỉ cần Tạ trưởng phòng nói một câu, công việc trong mỗi một cái viện bảo tàng trong nước bọn hắn đều có thể tùy tiện chọn.

Phải biết rằng các học sinh khảo cổ chuyên nghiệp, thông thường sẽ trở về sở nghiên cứu khảo cổ của tỉnh để làm việc, tuy rằng điều kiện đãi ngộ không tệ, nhưng mà không thể so sánh với ở lại thị trấn, lại càng không thể sánh với trong viện bảo tàng.

Vì thế khi Khương Nghĩa nhìn thấy Tạ trưởng phòng, trên mặt nổi lên một tia kinh hỉ, so với cái vẻ mặt kiêu căng lúc nói chuyện với Trang Duệ trước kia, giống như hai người khác nhau vậy.

- Được rồi có thể gặp được vài vị tiến sĩ ở đây, vậy chúng ta hãy uống một chén.

Nghe được Khương Nghĩa nói như vậy, Tạ trưởng phòng có chút chần chờ, mới thu hồi ánh mắt từ trên người Trang Duệ trở về, gật gật đầu đáp ứng.

Khương Nghĩa thấy thế mừng rõ, liền đưa cái ghế của mình nhường ra, chạy đến bàn bên cạnh bê tới một cái ghế đã được lau sạch, ngồi ở bên người Tạ trưởng phòng.

- Tạ trưởng phòng, tôi mời ngài một ly, tôi xong rồi, ngài cứ tùy ý.

Nhìn thấy vị Tạ trưởng phòng bình thường rất khó tính hôm nay lại nể tình như vậy, Khương tiến sĩ vội vàng rót cho hắn một ly rượu, chính mình thì đổi một cái bát lớn, rót tràn đầy, ngửa đầu uống một ngụm hết sạch.

- Con bà nó, lấy rượu của ta để tiếp khách.

Trang Duệ thấy có chút khó chịu, vừa rồi Nhâm Xuân Cường mời tiểu tử này uống rượu, Khương Nghĩa còn kìm nén, nói là chốc nữa còn lái xe, hiện tại đã thay đổi hẳn, xem tư thế kia của hắn, dù có uống hai chai Mao Thai cũng không đủ.

- Ừ! Tiểu Khương, tửu lượng không tệ.

Tạ trưởng phòng gật gật đầu, đưa cái chén lên môi nhấp một cái, có vẻ có chút không yên lòng.

Người khác không biết, giờ phút này trong lòng Tạ trưởng phòng đang kinh nghi bất định, người tuổi trẻ kia đến tột cùng có phải là ông chủ lớn của viện bảo tàng Định Quang hay không?

Khi viện bảo tàng Định Quang đến trình báo phê duyệt, Tạ trưởng phòng chính là người xuống tay, còn lại đều là lãnh đạo trực tiếp thực hiện mọi việc, nhưng mà cái này cũng không gây trở ngại cho việc nắm bắt một vài tin tức của hắn, viện bảo tàng Định Quang chính là một viện bảo tàng tư nhân.

Ở trong Tứ Cửu thành, lúc ấy Tạ trưởng phòng cũng không hề để ý, dù sao thì cục quản lý viện bảo tàng chẳng qua cũng chỉ là một đơn vị, những thị trấn có khả năng gây khó dễ thế lực của bọn hắn có rất nhiều.

Tạ trưởng phòng biết được là không thể nổi lên tâm tư trêu chọc vào viện bảo tàng, vì thế các hạng thủ tục của viện bảo tàng tự nhiên là cũng bất đèn xanh. Cũng không phải chỉ có mình hắn bật đèn xanh, mà văn kiện đưa lên đã được cục trưởng phê duyệt rất nhanh.

Khi viện bảo tàng Định Quang mở cửa, Tạ trưởng phòng cũng nhận được lời mời tới tham gia buổi lễ mở cửa, vốn hắn chỉ định cho một nhân viên cấp dưới của hắn tới tham dự, thế nhưng trong buổi lễ này có rất nhiều các bậc cha chú của gia tộc Âu Dương tới tham dự, Tạ trưởng phòng mới biết được viện bảo tàng này không hề đơn giản như tưởng tượng của hắn.

Phải biết rằng, ngay cả một viện bảo tàng cấp quốc gia mở cửa, dựa theo lẽ thường cũng chỉ có trợ thủ tới tham gia buổi lễ mà thôi, cái này chỉ là một viện bảo tang tư nhân mà lại có thể kinh động những lão đại kia, bối cảnh như vậy tuyệt đối là có thể nghĩ.

Sau này Tạ trưởng phòng hỏi thăm một chút, thế mới biết được Trang Duệ là cháu ngoại của Âu Dương lão gia tử, vì thế sau khi viện bảo tàng mở cửa, Tạ trưởng phòng thật ân cần chạy tới viện bảo tàng Định Quang mấy lần, muốn kết giao với Trang Duệ, nhưng mà một lần cũng đều không gặp.

Thời gian lúc đó Trang Duệ bận đến tối tăm mặt mũi, tự nhiên là không có rảnh rỗi đi tiếp một tên quan nhỏ, nhưng mà Tạ trưởng phòng cũng đã nhớ kỹ bộ dạng của Trang Duệ. Vừa rồi nhìn thấy cũng cảm giác thấy có chút quen mắt, sau khi ngồi xuống mới nghĩ tới, nhưng mà Tạ trưởng phòng vẫn chưa dám xác nhận.

Cái này cũng không trách Tạ trưởng phòng mắt mũi kém được, hôm đó Trang Duệ mặc âu phục, thắt cà vạt, còn đặt biệt tạo một kiểu tóc khác, mà bây giờ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây bình thường. Hơn nữa lúc này da cũng đen hơn một ít, so với hình tượng khi mở cửa viện bảo tàng thì không hề giống nhau.

Khương Nghĩa đã có chút say rượu, đám người Nhâm Xuân Cường cũng đứng dậy kính Tạ trưởng phòng một ly, riêng Hám Vũ Hàm cũng uống một chút rượu, có thể tạo quan hệ tốt với vị Tạ trưởng phòng nắm giữ thực quyền này, đối với bọn họ ngày sau vào nghề sẽ có ưu đãi rất lớn.

Đầu năm nay, tiến sĩ cũng chưa chắc là có được công việc tốt, đừng nói là tiễn sĩ trong nước mà tiến sĩ ở nước ngoài cũng đều chạy về nước như ong vỡ tổ, hơn nữa những người đọc sách lấy được học vị tiến sĩ, nói không dễ nghe thì đều là những người trong nhà không có tiền, cũng không có bối cảnh.

Những người trong nhà có tiền, nhiều nhất cũng chỉ học một khoa chính quy về buôn bán mà thôi, cha mẹ có tầm nhìn sẽ cho ra nước ngoài kiếm một công việc nào đó.

Nếu trong nhà có bối cảnh, như vậy đã sớm tiến vào các ngành trong cơ quan chính phủ, về phần bằng cấp bây giờ, chỉ là phổ cập giáo dục mà thôi

Cho nên giống như đám người Khương Nghĩa, Ngô Triệu, Hám Vũ hàm thì trong mắt những người khác là thiên chi kiêu tử, nhưng mà nói trắng ra thì chính là bằng cấp thấp không tìm được công việc, lúc này mới lỗ lực đọc sách để tìm một con đường ra.

Thành thật mà nói, mỗi khi Tạ trưởng phòng ở cùng một chỗ với những thiên chi kiêu tử này, cái loại cảm giác về sự ưu việt trong lòng của hắn cũng cực kỳ thoải mái. Lão Tạ cũng chỉ tốt nghiệp trung học mà thoi, sau này mới kiếm được một cái văn bằng chính quy trong trường đại học, đám người này đều là thạc sĩ tiến sĩ, nhưng mà chẳng phải đều phải nhìn sắc mặt của ta để nịnh nọt sao?

- Tiểu Trang, cậu không mời Tạ trưởng phòng một chén rượu sao?

Sau khi uống xong một vòng rượu, trên bàn chỉ còn Trang Duệ đang nhàn nhạt ngồi ở chỗ kia, đang gắp một miếng vây cá hầm miến cho vào miệng, không hề có một chút ý tứ muốn mời rượu Tạ trưởng phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.