Hoàng Kim Đồng

Chương 27: Chương 27: Tam Hà Lưu




Ông chủ Tống trầm ngâm một chút mới mở miệng nói:

- Hồ lô nuôi dế cũng không phải đã có quá lâu, lúc đầu hồ lô này xuất hiện vào vua Khang Hi thời Thanh, do quan viên địa phương tiến cống vào cung, các vị vương công quý tộc dùng nó để chơi đùa, vì thế mà được dùng làm khuôn mẫu.

- Thời diểm hồ lô dế cực thịnh cũng là vào thời Khang Càn Thịnh Thế, khi người chơi trò này càng lúc càng đông thì ngành chế tác hồ lô cũng phát triển mạnh, sau đó truyền lưu vào nhân gian.

- Mà người tạo ra khuôn phạm cho hồ lô dế ở dân gian chính là Tam Hà Lưu, những tác phẩm tiêu biểu của ông ta bao gồm Cao Thân Nhi Hòa Thượng, Ải Thân Nhi Hòa Thượng, Táp Chủy Bổng Tử, những thứ đó đều được hậu nhân tôn sùng, vì vậy mà giá trị cũng vượt qua khuôn mẫu. Trong năm Hàn Phong thì có rất nhiều quý nhân và thái giám trong cung đều dùng hồ lô Tam Hà Lưu, có thể thấy khi đó tác phẩm của Tam Hà Lưu cũng khó thể tìm được, những người chơi dế nằm mơ cũng muốn có một chiếc hồ lô của Tam Hà Lưu, mà cậu Trang thật sự quá may mắn.

Trang Duệ cười cười, hắn cũng không tiếp lời, hắn biết lúc này mình có nói gì thì người ta cũng cho rằng già mồm cãi láo, vì vậy dứt khoát không nói gì là hơn.

- Những năm qua mức độ cuộc sống của mọi người được đề cao, rất nhiều người ngoài việc nuôi hoa cỏ trong nhà thì khi đến năm mới còn muốn nghe tiếng dế kêu, coi đó là niềm vui thú. Chưa nói đến đâu khác, trong chợ này cũng có một trăm tám mươi người nuôi dế, bây giờ người Thiên Tân nuôi dế mùa đông còn nhiều hơn mùa hè, ai có thể nuôi được dế đến tết thì xem như rất giỏi, vì thế mà hồ lô dế cũng được bán với giá khá cao, nhưng tinh phẩm như hồ lô Tam Hà Lưu thì thật sự là khó mua được.

Ông chủ Vương đón lời ông chủ Tống, cũng không che giấu vẻ hâm mộ trên mặt, đối với những người thích cất giữ cổ vật như bọn họ thì giá cả chỉ là một phương diện, quan trọng đó phải là những thứ hiếm thấy, nhiều khi cũng chẳng phải có tiền là mua được.

Thật ra hai người Vương Tống cũng không nói đến một vấn đề khác, đó chính là khi đám người chơi dế ngày càng tăng thì chuyện nuôi dế cũng trở thành sản nghiệp, vì vậy mà trước tết cũng có nhiều gia đình nuôi dế ở quận Kinh Tân, tất nhiên đó cũng là những nghề phát sinh hướng về phía cuộc sống của đám người đô thị. Tất nhiên khi trò nuôi dế phát triển thì hồ lô nuôi dế tinh phẩm cũng nước lên thuyền lên, ngay cả những người không có thú sưu tầm cổ vật cũng muốn được sở hữu một hồ lô tinh phẩm.

- Hì, nghe tôi nói này hai vị đại ca, hai anh đã nói nửa ngày rồi, rốt cuộc thứ này có giá trị bao nhiêu?

Lưu Xuyên ở bên cạnh vểnh tai nghe nửa ngày mà vẫn chưa biết giá cả của chiếc hồ lô, vì vậy mà không khỏi mở miệng hỏi.

Lữ lão gia tử nghe thấy vậy thì thở phì phì nói:

- Cậu quá quan tâm đến giá cả, phải biết rằng thứ này nhiều năm rồi chưa từng xuất hiện, bốn mươi năm trước tôi mới thấy một cái, cậu có tiền cũng không mua được.

Khi thấy Lưu Xuyên vẫn còn rất mơ hồ thì ông chủ Tống giải thích:

- Dựa theo giá cả thị trường, hồ lô Tam Hà Lưu phải từ năm chục đến một trăm ngàn, nhưng bây giờ người chơi dế khá nhiều, giá cả sẽ còn tăng lên, vài năm sau nữa thì thật sự khó nói giá.

- À, không phải chỉ có vài chục ngàn sao? Nói một cách sảng khoái cho xong, các vị đúng là quá dông dài. Đúng rồi, chú Lữ, hôm qua sao chỉ trả cho Đại Hùng một trăm đồng? Ngài mà bỏ thêm một chút tiền nữa chẳng phải đã mua trước rồi sao?

Lưu Xuyên cuối cùng cũng hiểu giá cả, nghe chỉ có vài chục ngàn thì hắn cũng không quan tâm, không chỉ là hắn, trong quán này ngoài Trang Duệ ra thì sẽ không ai đặt nặng chút tiền kia. Nhưng giá cả trên thị trường cũng không hoàn toàn biểu đạt giá trị của đồ cổ, Lưu Xuyên không hiểu, vì nếu thật sự gặp người thích thứ này, dù ra giá hơn một trăm ngàn cũng sẽ được mua, có câu nói ngàn vàng khó mua thứ ta thích.

Lưu Xuyên nói thật sự chọc đúng chỗ đau của Lữ lão gia tử, vì vậy mà lão dựng mày chỉ vào Lưu Xuyên rồi mắng:

- Tiểu tử cậu cút đi, tôi trả một trăm đồng chính là lượm lặt, cậu hiểu không, chủ yếu là xem xét ánh mắt của ai nhanh nhạy, làm ăn thì chủ yếu là tìm nguồn vui, tiểu tử cậu không biết như vậy thì sau này chỉ có thể bán chó nuôi mèo mà thôi.

Hai ông chủ Vương Tống ở bên cạnh cũng gật đầu, thú vui của sưu tầm đồ cổ chính là ở quá trình, khi anh lượm lặt được một món nào đó thì sẽ sinh ra cảm giác thỏa mãn, người khác thật sự khó thể nào cảm thụ được.

- Không phải là không nhặt được vật, bị anh em của tôi vượt lên mua trước sao? Nổi nóng làm gì?

Lưu Xuyên tức giận khẽ lầm bầm.

- Cậu Trang, cậu đã hiểu rõ lai lịch của hồ lô dế này, chẳng biết có muốn bán ra không?

Ông chủ Tống thấy tình huống có chút xấu hổ thì mở miệng hỏi Trang Duệ.

Trang Duệ lúc này trong lòng tự định giá, khoảng thời gian qua hắn hao tốn không ít, trên tay chỉ còn vài chục ngàn, nếu lỡ may gặp phải thứ tốt thì cũng không đủ tiền mua, dù sao mình cũng hấp thu hết linh khí của cái hồ lô, còn không bằng bán nó đi.

Trang Duệ nghĩ đến đây và nói:

- Tôi mua hồ lô dế này chủ yếu chỉ muốn nuôi dế trong nhà cho vui, cũng khong ngờ nó là bảo bối, nếu anh Tống thật sự thích thì tôi sẽ tặng, nhưng con dế bên trong phải để lại.

- Ôi, Tiểu Tống, thứ này hôm qua tôi coi trọng, cậu sẽ không tranh giành với ông già như tôi đấy chứ? Cậu cũng biết đấy, tôi là người thích chơi những trò vặt vãnh thế này, mà thứ này cũng là thứ mà tôi đã tìm khá lâu rồi.

Vừa nghe nói Trang Duệ cố ý nhượng lại hồ lô, Lữ lão gia tử cũng ngồi không yên.

- Hì hì, lão gia tử, lần này ngài để lại cho cháu đi, những thứ tốt trong nhà ngài đã có rất nhiều, còn tranh với đám tiểu bối chúng cháu làm gì? Tiểu Trang, tôi ra giá hồ lô này sáu chục ngàn.

Tống Quân dù rất cung kính với Lữ lão gia tử nhưng bây giờ cũng không khách khí, trực tiếp đưa giá.

- Tôi trả bảy chục ngàn.

Ông chủ Vương ở bên cạnh nãy giờ không nói lời nào cũng lên tiếng đặt giá, đây cũng không phải là bọn họ phá nhau, căn bản là hồ lô Tam Hà Lưu quá hiếm có, hơn nữa dù xét về phần vỏ, ruột, nắp, cham khắc bên ngoài và âm thanh của dế nuôi bên trong thì Tam Hà Lưu này là loại tinh phẩm, nếu không mua và để qua ngày hôm nay thì có lẽ cả đời cũng không thể gặp lại.

Lữ lão gia tử tuy tức giận trừng mắt nhưng thật sự không có biện pháp nào khác, tục ngữ nói thương trường như chiến trường, người sưu tầm gặp vật hợp ý sẽ càng không buông tay, tất nhiên sẽ chẳng chịu kính già yêu trẻ.

- Tám chục ngàn, Tiểu Trang, tôi còn có thể cho cậu thêm một cái hồ lô thời Dân Quốc, tuy không đắt nhưng cũng đáng giá dăm ba ngàn, cậu thấy thế nào?

Lữ lão gia tử cũng không cam lòng yếu thế, há miệng bỏ thêm vào mười ngàn. Thật ra nếu xem xét giá cả thị trường thì tám chục ngàn là giá cao, tất nhiên nếu được tuyên truyền, sau đó tiến hành đấu giá, sợ rằng giá cả sẽ còn hơn.

Hai ông chủ Tống Vương nghe thấy chú Lữ báo giá như vậy thì cũng có chút do dự, bọn họ sở dĩ muốn mua hồ lô Tam Hà Lưu này chính là vì thật sự yêu thích, mặt khác cũng là một cơ hội đầu cơ kiếm lợ, biết đâu khi nào đó sẽ có một phú hộ thích nó, như vậy sẽ bán được giá cao. Nhưng nếu đã trả giá tám chục ngàn thì lợi nhuận còn lại sẽ rất nhỏ, nếu tiếp tục tăng giá thì bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm, quan trọng là bọn họ cũng không phải chuyên sưu tầm những vật thuộc hạng mục phụ, nếu tiếp tục nâng giá thì rõ ràng là cạnh tranh ác ý.

Hai ông chủ Tống Vương đưa mắt nhìn nhau rồi chậm rãi lắc đầu, Lữ lão gia tử thấy không có đối thủ cạnh tranh thì đưa tay cầm lấy hồ lô mà trong lòng rất khổ sở. Thứ này trước đó lão là người đầu tiên được thấy, nếu không phải ngày hôm qua cố ý ra giá thấp để gạt chủ nhân của nó, sợ rằng thứ này đã sớm là vật trong túi của lão, chỉ sau một ngày mà giá cả hơn gấp một trăm lần, lão sao có thể vui vẻ cho được?

- Tôi ra giá một trăm năm chục ngàn...

Khi Trang Duệ chẩn bị khoản giao dịch này thì âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng của Tần Huyên Băng chợt vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.