Hoàng Kim Đồng

Chương 465: Chương 465: Thầm tiêu




- Thưa các vị, trước đó tiểu đệ có tiếp nhận một cửa hàng châu báu, đang trong giai đoạn thiếu nguyên liệu, lần này đến Myanmar cũng vì tìm nguồn nguyên liệu cho mình. Hơn nữa khối phỉ thúy này là tôi và công ty Tần Thị liên hợp mà thu vào, thật sự không thể nào phân chia được, mong hai vị bao dung tha thứ cho, thật sự là không thể bán...

Trang Duệ thật sự dở khóc dở cười, mình chưa nói muốn bán phỉ thúy nhưng hai người kia đã tranh chấp với nhau đỏ mặt tía tai. Trước kia hắn bán phỉ thúy chỉ vì không có đường tiêu thụ, vì thế mới phân lợi nhuận ra ngoài, bây giờ thì khác, hắn đã có nơi tiêu thụ, hắn tất nhiên sẽ bán trực tiếp cho người mua hàng, vì vậy mà lợi nhuận trong tay sẽ khả quan hơn.

- Cậu là ông chủ của cửa hàng Tần Thụy Lân sao?

Giám đốc Lưu dùng ánh mắt khó tin nhìn Trang Duệ, vẻ mặt biến đổi bất định, mãi đến khi Trang Duệ thừa nhận thì hắn mới lắc đầu nói:

- Làm phiền, thật sự là làm phiền rồi, ôi, ông chủ Trang thật sự là thanh niên nổi tiếng...

Hàn Hạo Duy ở bên cạnh nghe vậy cũng trợn mắt, người khác nói có tiệm châu báu thì nguyên liệu sẽ không bán ra, mình còn tranh chấp gì nữa? Thế là hắn dừng lại một chút, sau đó bắt chuyện với Trang Duệ một câu rồi đi ra, nếu đứng đây muốn mua nguyên liệu từ trong tay Trang Duệ, không bằng vào trong xem xét là hơn.

Đám người vây quanh vốn có chút tâm tư mua nguyên liệu, bây giờ nghe được lời của Trang Duệ thì đều tản ra. Lúc này tin tức Trang Duệ tiến vào trong nghành châu báu đã lan truyền ra nhanh chóng, điều này làm cho nhiều người chấn động, đừng nghĩ tiểu tử này còn trẻ mà khinh thường, hắn có vận may nghịch thiên, xem ra ngành châu báu sắp có biến động.

Mà công bàn phỉ thúy Myanmar lần này càng được người ta xem trọng, vì tương lai có chỗ đứng trong giới châu báu cả nước mà tất cả thương nhân mao liêu đều chú trọng mua sắm những nguyên thạch không tệ, đều không tiếc ném tiền ra ngoài. Tin tức Trang Duệ tiến vào ngành châu báu, lại đổ thạch thắng, đều này càng làm cho người ta coi trọng, vô tình thúc đẩy giao dịch ở công bàn phỉ thúy lần này.

Sau khi mọi người tán đi thì Tần Hạo Nhiên cẩn thận xem xét ba khối phỉ thúy, sau đó dùng giọng chân thành nói với Trang Duệ:

- Tiểu Duệ, hai khối phỉ thúy nhỏ để lại cho chúng tôi, khối lớn cậu giữ lại, hai khối kia giá tổng cộng là hai trăm triệu, cậu thấy thế nào?

Hai khối nhỏ kia cộng lại cũng hơn một khối phỉ thúy lớn cả chục kilogam, công ty châu báu Tần Thị cũng không phải chỉ có một cửa hàng châu báu, thế cho nên Tần Hạo Nhiên mơ miệng là muốn mua hai khối lớn hơn.

- Hai trăm triệu sao? Chú Tần, giữa chúng ta không cần khách khí như vậy, chú chỉ cần cho giá một nửa là được...

Tần Hạo Nhiên ra giá tuy thấp hơn so với Hàn Hạo Duy và ông chủ Lưu nhưng đối với Trang Duệ thì đã là rất cao rồi, khi hắn xem xét khối mao liêu kia thì nghĩ rằng giá cả của phỉ thúy bên trong chỉ có thể là hai trăm triệu mà thôi, dù chế tạo ra sản phẩm thì cũng chỉ là bốn trăm triệu, cũng không ngờ giá cả sau khi cắt nguyên thạch ra lại hoàn toàn khác.

Đây cũng vì Trang Duệ không biết giá cả thực chất của thị trường châu báu, khi hắn bán vòng tay phỉ thúy đỏ ở Tần Thụy Lân thì giá cả chỉ là dưới một triệu, sau khi hết hàng thì lên đến giá một triệu rưỡi, bây giơ đã tăng lên khá nhiều rồi.

Hơn nữa Trang Duệ sở dĩ nói cho Tần Hạo Nhiên biết về khối mao liêu này cũng vì không muốn ăn một mình, hắn vốn coi khối mao liêu này là hai bên cùng thu vào.

- Cứ tính là hai trăm triệu, Tiểu Duệ, cậu không cần nhiều lời, công ty châu báu Tần Thị cũng không phải cổ đông chỉ là nhà họ Tần, cậu chọn trúng mao liêu này cũng không làm lợi cho người khác, chút nữa tôi sẽ đưa chi phiếu mở ở ngân hàng Thụy Sĩ cho cậu.

Tần Hạo Nhiên dứt khoát vung tay cản lời Trang Duệ, chính mình nếu ỷ vào thân phận cha vợ tương lai để mua vào với giá một nửa, sợ rằng công ty châu báu Tần Thị sẽ bị người ta nhạo báng.

Hơn nữa Tần Hạo Nhiên muốn Trang Duệ nhận đủ lợi nhuận, giống như những gì hắn vừa nói, tiền không chỉ là của một nhà Tần gia, còn có vài cổ đông khác, mình có thể thu vào hai khối phỉ thúy đã là rất có thể diện rồi, tốn chút tiền của cổ đông cũng chẳng sao.

- Điều này...Thích hợp sao?

Trang Duệ nghe vậy thì có chút chần chừ.

- Sao không thích hợp? Tôi là người được ban quản trị điều đến mua nguyên liệu, tiền này tôi có thể chi phối.

Bây giờ trong khu đất chỉ có Trang Duệ, Tần Hạo Nhiên và vị quan viên của phía Myanmar, còn có vài binh sĩ. Tất nhiên binh sĩ được vị quan viên kia cố ý gọi đến bảo vệ.

Còn Phương Di và vài vị chuyên gia đổ thạch đã đi vào trong hội trường tiếp tục chọn lựa mao liêu rồi.

- Được rồi, cứ quyết định như vậy, xem như chú Tần chiếm tiện nghi của cậu, chúng ta đi làm thủ tục thôi...

Tần Hạo Nhiên nhờ người của phía Myanmar đưa đến vài cái bao tải bọc quanh vài khối phỉ thúy, sau đó dùng xe đẩy đến văn phòng của ban tổ chức.

Một giờ sau nhân viên phía Myanmar giúp Trang Duệ làm giấy chứng minh thông quan cho ba khối phỉ thúy, Tần Hạo Nhiên cũng rất dứt khoát, trực tiếp đưa chi phiếu hai trăm triệu tệ cho Trang Duệ.

Sau khi lấy được phỉ thúy đỏ thì Tần Hạo Nhiên quyết định rời khỏi Myanmar, tự mình đưa chúng về Hongkong. Đây cũng là lão không còn biện pháp nào khác, vì phía Myanmar không tình nguyện tiếp nhận, nếu có vấn đề thì bọn họ sẽ khó thể nào chịu nổi tiền đền bù thiệt hại.

Cuối cùng Tần Hạo Nhiên cũng không quay về khách sạn, dưới sự trợ giúp của phía Myanmar, lão mua vé máy bay, thuận tiện liên hệ với phía Hongkong, sau đó được xe vũ trang đưa đến sân bay trở về Hongkong.

Vì những khối phỉ thúy kia vô cùng quý giá, thể tích lại không coi là nhỏ, không thể tùy thân mang theo, vì vậy mà khối phỉ thúy của Trang Duệ cũng được Tần Hạo Nhiên mang về, sau khi kết thúc công bàn phỉ thúy Myanmar thì Tần Hạo Nhiên sẽ cho người đưa đến cho Trang Duệ.

Sau khi từ trong văn phòng của ban tổ chức đi ra thì Trang Duệ cảm thấy rất mệt mỏi, buổi chiều cũng không tiếp tục xem mao liêu mà trở lại khách sạn nghỉ ngơi. Ban tổ chức nhận được khá nhiều lời yêu cầu của mọi người, vì thế mà quyết định kéo dài thời gian công bàn phỉ thúy thành mười hai ngày, vì vậy mà Trang Duệ cũng có nhiều thời gian để chọn mua mao liêu.

Đấu giá hôm nay có ba khối nguyên thạch mà Trang Duệ nhìn trúng, hắn nói ra với Bành Phi, đồng thời căn cứ vào tình huống đấu giá cụ thể mà cho Bành Phi đặt giá, tất nhiên sẽ là căn cứ vào hiện trường để ra quyết định. Bành Phi cũng không phải kẻ luống cuống tay chân, đó là giao dịch vài chục triệu tệ nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh, vẫn mở miệng đồng ý.

Sau khi quay lại khách sạn thì Trang Duệ liên hệ với trong nước, lúc này cửa hàng độc quyền 4s đã được quản lý chuyên nghiệp, phát triển rất tốt, trước tết thì số lượng đặt xe là rất nhiều, trên cơ bản bây giờ cũng ổn định trở lại, mỗi tháng cũng thu vào được lợi nhuận vài triệu bạc.

Nhà xưởng sửa chữa xe hơi của Triệu Quốc Đống càng lũng đoạn thị trường ở trên đường quốc lộ, nếu nói về kỹ thuật và vị trí thì cả ba nhà xưởng đều rất thuận lợi, cũng không phải không có kẻ có ý xấu, nhưng có Trấn Quan Tây đứng ra đầu thuyền, còn có vị bộ hạ cũ của bố Lưu Xuyên đã là phó cục trưởng cục công an quận, vì thế những ông chủ nhà xưởng kia đang có suy nghĩ nên bán lại cho Triệu Quốc Đống hay không.

Chỉ là bây giờ nhà xưởng gia công ngọc khí của Trang Duệ lại gặp vấn đề đình công, vì khối phỉ thúy cấp băng của hắn đã được tạo hình hoàn chỉnh, đã ra thành phẩm. Nhưng La Giang biết Trang Duệ đang ở công bàn phỉ thúy Myanmar, hắn cũng không nóng lòng, vì hắn nhìn vào lượng nguyên liệu tồn kho của Trang Duệ, thật sự tin tưởng vào ánh mắt đổ thạch của ông chủ mình.

Điều làm cho Trang Duệ vui mừng chính là cuối tháng này Tần Huyên Băng sẽ về nước, cũng chính là trước tết ba năm ngày. Hạng mục của nàng ở nước Anh vừa hoàn thành, cũng coi như kịp lúc về nước mừng năm mới. Theo ý của Phương Di thì trước tết cần làm nghi lễ đính hôn, như vậy cái đã rồi nói sau.

Trang Duệ thật sự tán thành hai tay với đề nghị của Phương Di, vấn đề này được quyết định thì Tần Huyên Băng càng có lý do ở lại Bắc Kinh. Hắn rõ ràng là nhẫn nhịn vài tháng, bây giờ đã sớm rục rịch, đặc biệt là sau khi gặp tình huống những cô gái tươi mát trong nhà Bạch Phong, điều này càng làm lửa nóng trong lòng hắn bùng lên mạnh mẽ.

- Anh Trang, anh Trang, tôi đã về...

Trang Duệ gọi vài cuộc điện thoại hỏi thăm, sua đó hắn nằm ngủ. Buổi sáng đổ thạch hao tổn nhiều sức lực, bây giờ ngủ thật sự rất say, lúc mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng gõ cửa của Bành Phi.

- Thế nào? Trời tối rồi à?

Trang Duệ đi ra phòng khách mới phát hiện bầu trời đã tối đen, hắn lấy ra hai chai nước uống trong tủ lạnh, ném một chai cho Bành Phi rồi cười hỏi:

- Hưng phấn như vậy làm gì? Trúng mao liêu rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.