Hoàng Kim Đồng

Chương 1013: Chương 1013: Thân tình.(2)




Nhìn thấy Bành Phi đã gầy trơ xương, trên mặt có chút ít động dung, đi đến trước người Bành Phi, vỗ vỗ bả vai Bành Phi, nói ra:

- Tiểu Bành, sau này chúng ta là người một nhà, sau này ngươi đi theo Trang Duệ, gọi ta là Tứ ca.

Trang Duệ nhìn thấy cử động này của Âu Dương Quân, cũng âm thầm gật đầu, tuy vị biểu ca này có chút quần là áo lượt, nhưng bối cảnh rất lớn, nhưng phi thường biết cách làm người.

Trang Duệ nhìn Âu Dương Quân lại nói:

- Ân, Bành Phi, ba mẹ ngươi đều không còn, trở về ngươi dập đầu với mẹ ta, nhận làm mẹ nuôi a.

Dùng quan hệ giữa Trang Duệ và Bành Phi, so với anh em ruột cũng không kém, nhận thức cái kết nghĩa này, sau này Bành Phi cũng có tự tại không ít, Trang Duệ cũng không muốn Bành Phi cả đời mang thân phận bảo tiêu.

- Trang ca!

Bành Phi đối với lời nói của Âu Dương Quân không sao cả, nhưng nghe lời này của Trang Duệ, rõ ràng có chút kích động.

Cha mẹ Bành Phi đều mất, mang theo em gái một mình sinh hoạt, đối với hào khí trong nhà Trang Duệ, vẫn luôn rất hâm mộ, tăng thêm Âu Dương Uyển đợi với hắn và em gái rất tốt, hiện tại Trang Duệ làm ra quyết định này, chính thức xem hắn là người một nhà.

Trong nội tâm của một ít người, tiền tài là cái gì đó rất nhạt, chỉ có thân tình mới là trọng yếu nhất, Bành Phi cũng là như thế.

- Đi thôi, ta còn không đảm đương nổi chức ca của ngươi a?

Trang Duệ khoát khoát tay, chen ngang lời nói của Bành Phi, xoay mặt về phía Âu Dương Quân nói ra:

- Tứ ca, ngươi cũng là người có máu mặt của kinh thành, lại gọi một chiếc Hummer đến đây đi, nhớ kỹ phải cho Hách Long lái qua đây, đừng để bị dọa chạy lần nữa a.

- Đúng rồi, còn phải gọi ba chiếc xe a, ta còn nhiều thứ phải chở về nhà!

Với hình thể của Kim Cương, trừ xe buýt ra, hình như cũng chỉ có xe Hummer mới miễn cưỡng nhét nó vào.

Hiện tại Trang Duệ đang suy nghĩ, chính mình có nên mưa một chiếc xe Hummer hay không, dù sao trong nhà đều có động vật, giống như ăn phải kích thích, đều có hình thể lớn hơn bình thường a.

- Được rồi, nhưng phải chờ một lát, ba xe này không vào được sân bay, tìm xe quân đội là được.

Âu Dương Quân gật gật đầu, bởi vì tài xế vừa rồi đúng là có chút mất mặt, lập tức lấy điện thoại ra liên hệ, chỉ chốc lát, một chiếc xe quân dụng đã tới, đỗ ở bên cạnh máy bay.

Tuy người láy xe nhìn thấy Kim Cương trong lòng cũng có căng thẳng, nhưng tốt xấu gì cũng là quân nhân, lá gan cũng lớn hơn bình thường, trông thấy bộ dáng Kim Cương thành thành thật thật, từ từ hiếu kỳ nhiều hơn e ngại.

Kim Cương cũng phi thường nể tình, thấy người này thanh tú cơ bắp, làm ra bộ dáng làm cho người ta buồn cười, chỉ cần lần đầu tiên không bị dọa chạy, từ từ người ta sẽ không còn sợ hãi nữa.

- Kim Cương, đến đây, hỗ trợ ta, mang thứ đó đặt lên xe đi.

Trang Duệ lại bảo Kim Cương tới trợ giúp, cửa xe quá chật chội, Kim Cương không cách nào đi lên, vẫn phải gọi xe Hummer tới mới được, nhưng bảo tàng đạt được trên đảo hoang, cũng có thể chất lên xe trước.

- Ngươi không phải ở trên đảo hoang sao? Còn có đồ vật gì à?

Âu Dương Quân có chút tò mò, đi theo sau lưng Trang Duệ, tiến vào khoang chứa hàng xem xét, trên mặt đất ném đầy bảy tám bao bố, trong đó có một ít vật phầm vàng lóng lánh.

- Lão đệ, những thứ này là gì thế? chẳng lẽ toàn bộ đều là vàng?

Âu Dương Quân nhìn thấy mỏ neo bằng vàng kia, thử dùng tay xách một cái, nhưng không chút xi nhê, tâm tình hoảng sợ.

- Tất cả đều là và và châu báu, ở hải ngoại đạt được bảo tàng hải tặc.

Trang Duệ không có giấu diếm, mỏ neo vàng, mặt nạ vàng và đầu lâu thủy tinh, hắn chuẩn bị bài trí trong bảo tàng của mình để triển lảm.

Về phần những đồng tiền vàng và châu báu cũng sẽ lựa ra một ít để trưng bày, nhưng ba khỏa Dạ Minh Châu, Trang Duệ đã quyết định, chỉ có thể bày trong nhà của mình.

- Ngươi... Ta kháo, tiểu tử ngươi làm sao lại có vận khí tốt như vậy chứ?

Âu Dương Quân nghe được lời này của Trang Duệ thì gương mặt đỏ bừng, có chút nói năng lộn xộn, từ khi biết Trang Duệ đến nay, hình như hắn chưa từng bị thua thiệt, lần duy nhất gặp chuyện không may, không ngờ thuận tay lấy được bảo tàng hải tặc?

Tuy không biết bảo tàng này có giá trị bao nhiêu, nhưng nếu như đúng như lời Trang Duệ nói, giá trị của mỏ neo vàng này không cách nào đánh giá được.

- Ngươi cũng muốn?

Trang Duệ liếc nhìn Âu Dương Quân, nói ra:

- Chuyện này dễ thôi, quay đầu lại tìm hòn đảo không người, sau đó đi lên đó ở, không chừng ngài cũng có thể tìm được bảo tàng hải tặc đấy.

Trang Duệ cười trêu ghẹo Âu Dương Quân một câu, mang theo hai bao tải tiến lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.