Hoàng Kim Đồng

Chương 924: Chương 924: Thử tay nghề.(1)




Xong xuôi đâu đấy mới lên giường đi ngủ. Hắn ngủ một mạch đến sáng, mãi đến khi Bành Phi gõ cửa mới thức dậy.

- Tiết thị trưởng, ngài tại sao lại ở chỗ này. Ta đang nghĩ gọi điện cho ngài nói lời cáo từ. Đúng rồi, Bành Phi và Từ huynh đâu rồi?

Trang Duệ đi ra ngoài, thì thấy tị trưởng của Thạch thành phố đang đứng đợi ngoài cửa. Việc này khiến cho hắn bất ngờ, nhân viên công vụ ở đây đều không cần làm việc sao?

Bành Phi đáp:

- Trang ca, Từ Quốc Thanh nói hắn cần phải trở về phòng thí nghiệm gấp. Sau này sẽ liên lạc sau...

- Trang tổng, ta tới để thông báo cho ngài biết, việc của Từ Quốc Thanh, Từ tiên sinh ngày hôm qua đã có kết quả xử lý.

Tiết thị trưởng ở Bắc Kinh quen không ít người, hôm qua hắn có nghe ngóng về thân phận của Trang Duệ. Hồi sáng sớm hôm nay đã tổ chức hội nghị thị trưởng. Hắn muốn trước khi Trang Duệ đi, cho hắn một câu trả lời thuyết phục.

- Trang ca, chuyển đổi công tác, cái này chẳng phải tiện nghi cho tên họ Sầm kia sao?

Bành Phi lái xe, cùng với Trang Duệ rời khỏi Thạch thành phố, còn có nửa tiếng nữa là có thể đi vào Bắc Kinh rồi. Buổi trưa bị Tiết thị trưởng giữ lại, ăn một bữa cơm cùng với Hạ chủ nhiệm. Xong xuôi đâu đấy, Trang Duệ mới có thể lên xe đi về.

- Bành Phi đối với những quan viên hơn ba mươi tuổi mà nói thì việc này cũng coi như hắn bị đày vào lãnh cung rồi. Hơn nữa về sau không ai dám dùng hắn nữa.

Trang Duệ lắc đầu.

Bành Phi đối với chính trị biết quá ít, hắn chỉ thấy được mặt ngoài mà thôi. Hắn thực không biết được chuyển đổi công tác có ý vị như thế nào.

Buổi trưa, trên bàn cơm, Tiết thị trưởng thông báo cho Trang Duệ một chút về kết quả xử lý vụ việc ngày hôm qua.

Xét thấy bên phía Chiêu Thương cục có một số công tác làm cho hình tượng của Thạch thành phố trở nên xấu trong mắt người dân. Sầm thị trưởng lại được phân công làm quản lý Chiêu Thương cục. Mặt khác, tuy giữ chức vụ quản lý Chiêu Thương cục nhưng Sầm thị trưởng lại không có làm được một công tác chiêu thương nào. Điều này khiến cho Sầm thị trưởng không thể nói gì.

Sầm thị trưởng năm nay đã gần bốn mươi tuổi, kết quả này đối với hắn chảng khác nào tánh mạng bị chấm dứt. Đây quả thực so với việc lấy đi tính mạng của hắn còn khó chịu hơn.

Bất quá Sầm thị trưởng cũng biết, mình đã trêu vào người không thể động tới. Cho nên hắn kiên trì nhận sai lầm, đồng thời nhận khuyết điểm với cấp trên. Từ đó mới được giảm nhẹ tội.

Người đoạt được khối thịt mỡ Chiêu Thương cục, cười rất vui vẻ. Mà Sầm thị trưởng chỉ biết yên lặng trốn ở một góc gặm nhấm nỗi đau. Chỉ vì một thợ thủ công mà dấy lên một ngọn sóng dữ, con sóng dữ này đã cuốn bay mấy tương lai của Sầm thị trưởng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tiết thị trưởng đại biết cho thành phố muốn tận lực truyền bá sản nghiệp phục hưng. Đối với nhóm thợ thủ công dân gian cũng có những chính sách ưu đãi. Trong đó có việc giảm thuế.

Trang Duệ không nói gì cả, chỉ thông tri cho Tiết thị biết hắn giúp Từ Quốc Thanh sửa chữa lại phòng thí nghiệm. Tất nhiên là lấy danh nghĩa viện bảo tàng ở Bắc Kinh mà làm chuyện này. Trang Duệ hi vọng bên phía thành phố có thể mau chóng giải quyết thủ tục, giấy tờ để phòng thí nghiệm của Từ Quốc Thanh sớm đi vào hoạt động.

Sự tình nhỏ như vậy, Tiết thị trưởng tự nhiên là nhiệt tình đáp ứng. Hắn còn hứa hẹn hàng năm sẽ cấp một khoản tiền cho phòng thí nghiệm của Từ Quốc Thanh làm phí nghiên cứu. Bất quá việc này bị Trang Duệ khéo léo từ chôi. Nếu như nghiên cứu ra thành quả, đến lúc đó sẽ tính toán như thế nào.

Hầm lò Từ Châu từ xây dựng từ thời nhà Tống mãi về sau mới được truyền lưu rất rộng rãi, trong dân gian có ảnh hưởng rất lớn. Nhưng do quan viên thời đó quản lý không tốt mà hầm lò Từ Châu chỉ hoạt động được một thời gian ngắn. Cho nên đối với việc nghiên cứu này ở trong nước còn một chỗ trống, hơn nữa lại không có vật dụng thực tế khai quật được để mà tiến hành nghiên cứu. Giới học thuật trong nước cũng từng có những cuộc phân tranh về vấn đề này.

Nếu như Từ Quốc Thanh có thể đốt chế ra đồ sứ từ hầm lò Từ Châu thì sẽ là một sự kiện quan trọng đối với ngành nghề gốm sứ trong nước, hơn nữa lại có ý nghĩa phi thường trọng yếu. Cho nên Trang Duệ mới lấy danh nghĩa của viện bảo tàng mà sử sang lại phòng thí nghiệm của Từ Quốc Thanh. Việc này mà thành công thì viện bảo tàng của hắn cũng được thơm lây, tục ngữ có câu, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài. Chuyện này cũng tính như viện bảo tàng được một lần quảng cáo miễn phí.

Sau khi trở về Bắc Kinh, Trang Duệ để cho Hoàng Phủ Vân giúp hắn chiêu một những đệ tử chuyên tu phục đồ cổ, đưa đến cao huyện. Hôm qua hắn cũng đã bàn bạc với Từ Quốc Thanh, Trang Duệ sẽ giúp Từ Quốc Thanh tìm một số người đến trợ giúp. Có như vậy thì việc nghiên cứu sẽ nhanh hơn. Đồng thời Trang Duệ cũng liên hệ với Hồ Vinh, mời hắn đến Bắc Kinh một chuyến. Hai người luận đàm hẳn một ngày, một ngày sau Hồ Vinh mang theo hơn hai mươi kiện gốm màu đời Đường trở về My-an-ma.

Một năm sau, ở phòng đấu giá quốc tế, thỉnh thoảng có thể thấy được một hai kiện gốm sứ chế tác vô cùng tinh xảo, tất cả đều là gốm ba màu. Trên cơ bản đều được lưu truyền từ các nước Đông Nam Á. Nhiều vị giám định sư trên quốc tế giám định qua tác phẩm nghệ thuật đều có cùng một kết luận, đây là chính phẩm. Bởi vì món đồ còn nguyên vẹn, cho nên trong đoạn thời gian này, hội đấu giá quốc tế sôi sục về gốm ba màu đời Đường. Hơn nữa người đến tham gia đấu giá phần lớn đều là những nhà sưu tầm người nước ngoài.

Trang Duệ ngoài việc lưu lại tám bộ quần áo cung nữ để cho bản thân mình thưởng thức thì còn lại hai mươi kiện gốm màu đời Đường. Tất cả đều thông qua Hồ Vinh mang ra ngoài bán đi. Đến cuối cùng tính toán sổ sách, lợi nhuận lên đến hai trăm triệu. Đương nhiên những điều này đều là về sau.

Viện bảo tàng của Trang Duệ cũng phát triển vô cùng tốt, lưu lượng khách mỗi ngày đều rất ổn định, trên dưới một vạn người. Tuy nhiên mỗi tuần đều có hai ngày viện bảo tàng đóng cửa. Một tháng Trang Duệ cũng có thể thu được từ viện bảo tàng một khoản thu nhập khoảng chừng sau bảy trăm vạn.

Sau khi trừ đi các khoản chi tiêu, lợi nhuận mà viện bảo tàng mang lại không dưới hai ngàn năm trăm vạn. Nhưng số tiền này Trang Duệ không hề đả động đến. Hắn muốn dùng số tiền này để hoàn tiện viện bảo tàng, mua sắm thêm cho viện bảo tàng một số vật phẩm.

Lúc trước Hồ Vinh đến, Trang Duệ cũng đưa cho hắn một tấm ngân phiếu năm ngàn vạn euro ở ngân hàng Thụy Sĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.