Không chỉ là những nữ nhân này kinh ngạc tại Trang Duệ chỗ bày ra châu
báu, ngay cả Âu Dương Lỗi và Tần Hạo Nhiên đều là người có kiến thức
rộng rãi, đối với những đồng tiền vàng này cũng giật mình không thôi,
những vật này tính ra giá trị, sẽ là bao nhiêu tài phú đây?
...
Ngày hôm sau Trang Duệ điện thoại cho Mạnh giáo sư, đem chuyện mình trải qua ở nước ngoài nói một chút, lại mời nhiều chuyên gia tới.
Trang
Duệ cũng không có biện pháp, vừa về đến nhà, trong khoảng thời gian này
còn quá nhiều chuyện tồn đognj, hôm qua bọn Hoàng Phủ Vân không ngừng
điện thoại tới.
Nhưng mà Trang Duệ cũng không có công phu quản lý sinh ý, mà trước tiên đi vấn an hai lão gia tử ở Ngọc Tuyền Sơn.
Hai vị này đều là hai vị tướn quân khai quốc còn sót lại, nhìn thấy Trang
Duệ cũng thật cao hứng, nhất là Âu Dương lão gia tử, buổi trưa không để ý bác sĩ phản đối, uống liền vài chung rượu.
Sau khi rời khỏi Ngọc Tuyền Sơn, Trang Duệ lại phản hồi nhà cấp bốn, sau đó mượn chiếc xe
Hummer, đem Kim Cương và Kim Vũ đưa đến hội sở của Âu Dương Quân.
Âu Dương Quân làm việc hiệu suất rất cao, trước làm lan can bằng sắt, lại
thêm tường vây ba mét, ở mỗi góc chết, còn lắp đặt giám sát và thiếu bị
điều khiển, giống như trang viên của tư nhân.
Lúc này trong hội
sở trừ bảo an ra, tất cả nhân viên công tác đều rút khỏi, dựa theo lời
nói của Âu Dương Quân, những nhân viên bảo an này đều từ một khí khu vực của kinh thành điều tới, độ trung thành tuyệt đối không thành vấn đề.
Âu Dương Quân làm việc rất cẩn thận, hắn rút đầu bếp đặc cấp, để lại đầu
bếp bình thường cho Trang Duệ, bằng không ở chỗ này không có người nấu
cơm và mua thức ăn thôi.
Trang Duệ không dám trực tiếp đem Kim
Cương gọi xuống xe, mà trước tiên giảng giải với tất cả nhân viên bảo
an, cho dù như vậy, Kim Cương cũng dọa đám đông sợ không nhẹ.
Trang Duệ lần nữa trấn an, hơn nữa còn tăng lương và đãi ngộ lên gấp đôi, những bảo an này mới yên tĩnh lại.
Đương nhiên, Kim Cương biểu diễn động tác, cũng làm cho các nhân viên an ninh đánh tan cảnh giác, nếu không ở cùng phiên bản Godzilla ở cùng một chỗ, đoán chừng sẽ không ai sợ hãi nó quá nhiều.
Vì làm cho Kim Cương thích ứng hoàn cảnh mới, Trang Duệ suốt hai ngày đều ở trong trang
viên, thẳng đến khi Kim Cương hết sức quen thuộc với hoàn cảnh và nhân
bảo an, Trang Duệ mới có thể trở về nhà cấp bốn.
- Trang tổng hảo!
- Trang tổng hảo!
Suốt hơn hai tháng nay không có quay về bảo tàng của mình, Trang Duệ đi vào
nhà bảo tàng, phát hiện nhiều khuôn mặt xa lạ, nhưng vẫn có một ít nhân
viên cũ đi tới chào hỏi mình.
Hôm nay vừa lúc là thứ sáu, cũng là ngày buôn bán cuối cùng của tuần, Trang Duệ nhìn thấy lưu lượng khách
tới, so với lúc mới khai trương, phải kém hơn rất nhiều, một bên chào
hỏi với nhân viên, Trang Duệ đi vào văn phòng của mình.
- Trang tổng, ngài bị chủ hầm mỏ bắt đi đào than có phải không? Tại sao lại biến thành như vậy?
Trang Duệ vừa mới ngồi xuống, đã nghe tiếng Hoàng Phủ Vân mở của văn phòng đi vào, vừa thấy bộ dáng Trang Duệ, lập tức kinh hãi hô lên.
Màu da hiện tại của Trang Duệ chính là màu da của thổ dân, nói không dễ nghe
là đen như than, có thể nguyên nhân là do lúc phơi nắng tróc da vài ngày lúc ban đầu khi lên hoang đảo, đến bây giờ vẫn không thể khôi phục lại.
- Bớt lắm mồm, một ngày gọi điện thoại tới mấy lần thúc dục ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trang Duệ khoát khoát tay, cầm một điếu thuốc lên, hôm qua khi cậu tới nhà đã ném cho một gói thuốc xịn, mà đầu của nó còn dài hơn cây nhang.
- A! Thuốc xịn a!
Hoàng Phủ Vân lấy bật lửa ra, sau khi đốt thuốc cho Trang Duệ và cho mình, sắc mặt biến thành nghiêm túc, nói ra:
- Trang tổng, hai tháng nay học trò nghỉ đông, cộng thêm ngày nghỉ lễ
mừng năm mới, vốn sinh ý của bảo tàng rất tốt, nhưng là hiện tại xuất
hiện tình trạng vắng khách, tình huống này ta cần phải báo cáo với ngài
một chút. Mặt khác, ngài không ở đây, một ít tiền chi tiêu ta không thể
làm chủ, cho nên hai tháng nay thị trường đấu giá xuất hiện không ít thứ tốt, đều bị người khác cướp đi.
Thời điểm Trang Duệ rời khỏi Bắc Kinh, đã từng cho Hoàng Phủ Vân hai ngàn vạn tiền mặt, nhưng chút tài
chính đó so với thị trường đổ cổ, không đáng kể chút nào, sau một hồi
đấu giá còn thừa lại không bao nhiêu cả.
Tuy mỗi tháng bảo tàng
còn có mấy trăm vạn doanh thu, nhưng nhất định phải cần Trang Duệ ký
tên, Hoàng Phủ Vân mới có thể rút tiền, cho nên hai tháng nay, bộ dạng
của Hoàng Phủ Vân có chút quẫn bách, trong tay không có một phân tiền để chi lương.
May mắn Trang Duệ đã từng quy định qua, tiền lương
của nhân viên bảo tàng, là do hai vị phó giám đốc bảo tàng và tổng tài
vụ cùng ký tên chi, nếu không phải như vậy, Trang Duệ mất tích hai
tháng, chỉ sợ bảo tàng nghèo rớt mồng tơi.