Hoàng Kim Đồng

Chương 557: Chương 557: Trang Duệ đính hôn




Âu Dương Quân cho Trang Duệ bốn mươi phần trăm cổ phần thì đã quá lắm rồi, đây là một phương diện đầu tư chỉ có lợi mà vô hại, ai nhìn vào cũng hiểu. Trước đó Bành Phi đi theo sau lưng Âu Dương Quân cả nửa tháng nhưng không được miếng nào, nếu không phải lúc này là Trang Duệ, sợ rằng hắn cũng sẽ chẳng ném lợi ra.

- Được, Tứ ca, cứ xử lý như ý anh, nhưng những ngày sau em không có thời gian, chuyện cổ phần công ty anh tự đi xử lý...

Trang Duệ không thể nào cho Âu Dương Quân chờ quá lâu, thế nên hắn suy tính và đồng ý. Lần trước hắn đã được nghe Âu Dương Quân nói về hạng mục này, biết rõ nơi đó thật sự rất tốt, hơn nữa bây giờ bất động sản rất nóng, ném tiền vào sẽ có lợi cao hơn gửi ngân hàng rất nhiều.

- Tiểu tử cậu xem như ánh mắt độc đáo, lá gan cũng lớn, hèn gì có được phần tài sản thế này...

Âu Dương Quân thấy Trang Duệ chỉ mất vài phút để cho ra quyết định, ngay cả hắn cũng cảm thấy không bằng, không biết quá rõ mà đầu tư vào hơn hai trăm triệu, nếu như hai người đổi chổ cho nhau, Âu Dương Quân tự hỏi mình tuyệt đối sẽ không dám, ít nhất hắn cũng phải xem qua tư liệu tương quan mới được.

- Hì hì, Tứ ca, em chỉ bỏ tiền, sau khi bán nhà thì anh chia tiền hoa hồng cho em, chuyện khác em mặc kệ, anh cũng đừng đến tìm em đấy...

Trang Duệ cười hì hì, hắn lấy tờ chi phiếu còn nóng hổi trong cặp ra giao vào tay Âu Dương Quân, sau đó nói:

- Tiền này tổng cộng bốn chục triệu Euro, anh lấy ra hai mươi lăm triệu, phần còn lại anh đổi thành chi phiếu ngân hàng cho em...

Trang Duệ suy xét sau này mình sẽ xuất ngoại, cũng không cần tìm Âu Dương Quân để đổi ngoại hối, vì thế mà có hơn chục triệu Euro trong tay sẽ đủ cho mọi tình huống bình thường. Còn chuyện trong nước, hắn còn hơn chục triệu, cũng không thiếu tiền xài.

Hơn nữa tháng bốn tháng năm thì bên Tân Cương sẽ có tiền hoa hồng, cũng phải cả trăm triệu, điều Trang Duệ cần làm bây giờ chính là tìm những hạng muc có tương lai để đầu tư vào.

Trang Duệ bây giờ cũng có không ít tiền, là lúc hưởng thụ cảm giác sung sướng khi đầu tư vào các hạng mục trước đó, cảm giác này thật sự còn tốt hơn cả khi vào chợ đồ cổ mua được món hời. Dù sao thì ở phương diện thu mua đồ cổ, dù mua được món tốt cũng không có khoái cảm quá mãnh liệt.

- Được rồi, tôi sẽ xử lý các thủ tục về cổ phần công ty cho cậu, chỉ cần cậu ký tên là được, tôi về trước, nếu không chị cậu ở nhà lại sốt ruột...

Có câu nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, Trang Duệ lúc này giải quyết vấn đề tài chính cho Âu Dương Quân, dù hắn phải bỏ ra gần một nửa cổ phần nhưng dù thế nào cũng là anh em trong nhà, không phải người ngoài, thế cho nên hắn vẫn tương đối thỏa mãn.

Sau khi tiễn chân Adq.t hì Trang Duệ vào phòng tắm rửa, sau đó đi xuống tầng hầm ngầm của mình.

Lúc này trên kệ gỗ dưới tầng hầm đã có không ít vật phẩm, không phải trống trơn như trước kia, có lẽ vài ngày nữa thì đống vàng chói mắt cũng sẽ xuất hiện ở chỗ này.

Trang Duệ bây giờ đã có quy hoạch, chờ khi mình ổn định lại, hắn sẽ đi nước ngoài một chuyến, lợi dụng sự đặc thù của mắt mình mà thu về vài món cổ vật.

Tất nhiên Trang Duệ cũng không ngốc mà thu về rồi hiến cho quốc gia, nhưng hắn vẫn có thể suy xét tự mở bảo tàng cho mình, bây giờ trong nước đã có hai bảo tàng tư nhân rồi.

Trang Duệ bây giờ thật sự có tâm tính với ngành đồ cổ như một nhà sưu tầm thứ thiệt, mỗi lần hắn tiến vào tầng hầm nhìn các món vật phẩm của mình thì tâm linh luôn rất yên lặng.

Mỗi một món đồ cổ đều có ẩn giấu một đoạn lịch sử và những tồn tại chân thật, hoặc những câu chuyện khó thể nào khảo chứng, những thứ này cần người ta phải suy đoán và phỏng đoán, đây chính là niềm vui khi sưu tầm.

Khi càng ngày càng đi sâu vào phương diện đồ cổ, Trang Duệ càng cảm nhận được những đoạn lịch sử trong các vật phẩm, cảm thấy mình đứng ngắm vật phẩm mà giống như đang bị cuốn vào trong dòng chảy lịch sử.

Trang Duệ đứng ngây người cả giờ trong tầng hầm, sau đó hắn mới đi về phóng với cảm xúc nói không nên lời, lại ngủ say như chết.

- Trang tiên sinh, nếu không đeo cà vạt thì cũng phải đeo nơ...

Trong hậu viện lúc này rất náo nhiệt, một nhóm người đang vây quanh nhìn ngắm Trang Duệ.

Một nữ hóa trang được Âu Dương Quân tìm đến đang cầm nơ giúp Trang Duệ sửa y phục, mà lúc này hắn cũng đang rất xấu hổ, vì mặt vừa được đánh một lớp phấn lót.

Hôm nay là lúc Trang Duệ đính hôn, vốn nghĩ rằng nghi thức được cửa hành ở khách sạn, nhưng nghĩ đến tình huống bạn bè thân thích đều đến, Âu Dương lão gia tử cũng sẽ đến trình diện, đến khách sạn cũng không phù hợp, cũng không được nghi thức như trong tứ hợp viện của Trang Duệ. Còn chuyện tiệc tùng đính hôn sẽ được tổ chức ở khách sạn sau khi nghi thức kết thúc.

Sáu giờ sáng thì Trang Duệ đã bị một nhóm người làm phiền, vài người Âu Dương Quân, còn có Tống Quân và Mã Mập đến tham gia náo nhiệt, thế là Trang Duệ thật sự rất khổ sở.

- Được rồi, nhanh lên để còn ra tiếp khách...

Âu Dương Quân nói làm cho Trang Duệ trợn trừng mắt, nhưng hắn vẫn thành thật đi đến trung viện cùng hội họp với Tần Huyên Băng, sau đó hắn đi đến cổng của tứ hợp viện, cùng đứng song song với Tần Huyên Băng.

- Em có lạnh không?

Tháng hai ở Bắc Kinh thời tiết vẫn rất lạnh, Trang Duệ thấy Tần Huyên Băng mặc áo đỏ truyền thống, hắn sợ nàng không quen với thời tiết vào lúc này.

- Em rất lạnh, anh Trang, có thể ôm em một cái không?

Dương Vĩ đứng đối diện với Trang Duệ và Tần Huyên Băng nghe được lời vừa rồi, thế là hắn giả giọng nữ để lên tiếng, điều này làm cho mọi người cười lên ha hả, làm cho nhiều gia đình trong ngõ nhỏ cũng phải vươn đầu ra nhìn tình huống náo nhiệt phía bên này.

- Cút sang một bên...

Trang Duệ tức giận mắng một câu, mình cũng mặc tây trang áo sơ mi vào lúc này, nhưng may mà bên trong còn có áo giữ ấm, nếu không đã chẳng nhịn được...

Mã Mập thì nói với Tống Quân:

- Anh Tống, chúng ta nên đi qua cửa chính một lần nữa, xem như nhận chúc phúc từ hai người bọn họ...

- Được, không phải anh muốn khoe khoang lễ vật sao?

Tống Quân bị Mã Mập kéo ra ngoài, lúc trở lại thì trên tay Mã Mập đã có một hộp gỗ dài, rõ ràng là một bức tranh, mà trong tay Tống Quân lại là một hộp gấm, đóng gói rất đẹp.

- Cậu Trang, anh đây không có gì nhiều, đây là bức tranh "Quế cúc sơn cầm đồ" của Lữ Kỷ vào thời Minh. Này cậu kia, đến đây mở tranh ra xem...

Mã Mập vời một tiếng với Dương Vĩ, để cho Dương Vĩ chậm rãi mở bức tranh ra.

- Cậu Trang, chim, hoa quế, hoa cúc biểu tượng cho điềm lành, ngụ ý phú quý vinh hoa, cát tường trường thọ, anh đây chúc cậu và Tiểu Tần trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử...

Mã Mập nói được mọi người lớn tiếng ủng hộ, Trang Duệ cũng chắp tay, trong lòng rất cảm kích. Những người nơi đây không ai hiểu giá trị của bức tranh, nhưng hắn lại hiểu rất rõ.

Lữ Kỷ là danh họa trong cung vua Hoằng Trị nhà Minh, còn là chỉ huy cẩm y vệ, là chức quan cao vời.

Lử Kỷ vẽ tranh chim hoa với phong cách tỉ mỉ và đậm màu, có thể nói là tươi đẹp như tranh thủy mặc, đề tài cát tường phú quý, hình thức lộng lẫy đẹp đẽ, có chứa nghệ thuật đặc sắc, ảnh hưởng rất lớn ở phương diện tranh họa thời Minh.

Tranh của Lữ Kỷ rất đẹp, được hậu nhân tôn sùng, tranh bảo tồn lại cũng không nhiều. Bức tranh của Mã Mập là tranh thật, giá cả của nó phải hơn năm triệu, xem ra Mã Mập lần này vung tay không phải không lớn.

- Được ròi, tên Mập, tránh ra một chút...

Tống Quân ở sau lưng Mã Mập chợt lên tiếng, lại đẩy Mã Mập tránh ra, sau đó nâng hộp gấm lên nói:

- Cậu Trang, có thể đoán xem anh đưa đến lễ vật gì không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.