Hoàng Kim Đồng

Chương 1007: Chương 1007: Trở về nhà 4




Kim Cương có tính tình của hài tử, nhìn thấy hai người không khóc, bản thân của nó cũng nín lại, đứng dậy muốn ôm Bành Phi.

Thời điểm Kim Cương ôm lấy Bành Phi cười toe toét, làm cho Bành Phi nổi tiếng lớn mật, cũng bị sợ tới mức tim đập thình thịch.

Nhưng sau khi thân mật với Bành Phi xong, Kim Cương không có hưởng thụ được ban thưởng linh khí, có chút tức giận, Trang Duệ nhìn thấy liền cười, vội vàng vỗ vỗ bả vai Kim Cương, dùng linh khí ban thưởng cho nó.

- Tốt rồi, Kim Cương, đi chơi với Kim Vũ đi...

Trang Duệ đuổi Kim Cương đi, nhìn về phía Bành Phi, hỏi:

- Bành Phi, người của các ngươi bao nhiêu đến?

- Chỉ có mình ta thôi, Trang ca, nơi ngươi mất tích và ở đảo hoang này rất là xa, đều không tìm được ngươi, về sau...

Bành Phi đem chuyện xảy ra sau khi Trang Duệ mất tích, từ đầu chí cuối nói một lần, Trang Duệ thế mới biết, khoảng cách của mình và nơi mất tích cách nhau cả vạn dặm, hắn hiểu được nguyên nhân vì sao đội cứu viện không tìm thấy hắn rồi.

- Bành Phi, đến đây, cho ngươi xem thứ này!

Trang Duệ lôi kéo Bành Phi, đi đến rừng dừa gần bãi cát, một cước đá cát qua một bên.

- Cái này... Ta kháo, đây là vàng?

Nhìn thấy dưới cát đều là tiền vàng, Bành Phi có chút há hốc mồm, vận khí của Trang ca quá mức nghịch thiên a? Ở cái hoang đảo chim không thèm ỉa này, không ngờ cũng có vàng a.

- Đây là tiền vàng, nhanh bắt tay vào việc, vận chuyển vàng lên thuyền đi.

Trang Duệ đã không chờ đợi được mà bới cát lên, bắt đầu vận chuyển, trước kia không có điều kiện, hiện tại có điều kiện, Trang Duệ đương nhiên không lưu bảo tàng Klaus cho người khác.

Một bên xách vàng, Trang Duệ một bên trò chuyện với Bành Phi về kinh nghiệm hai tháng qua sống trên hoang đảo, Bành Phi nghe mà cảm thán thở dài, hắn hận vì sao mình không có ở đây thám hiểm cùng Trang Duệ a.

Sau khi vận chuyển lên thuyền chừng một trăm ký vàng, Bành Phi thần thần bí bí nói với Trang Duệ:

- Trang ca, quay đầu lại ta sẽ đưa lễ vật cho ngài.

- Lẽ vật? Là lễ vật gì?

Trang Duệ có chút kỳ quái hỏi, nhưng trên tay không dừng lại, thuyền của Bành Phi vừa mới đến đang đổ trên bãi biển, sau khi chất lên trăm ký vàng, nếu như không phải khí lực của Trang Duệ đã lớn mạnh, chỉ bằng hai người bọn họ, đúng là không cách nào đẩy nó xuống biển được.

- Trang ca, làm cách nào ngài rơi xuống hòn đảo này?

Sau khi tìm được Trang Duệ, tâm tình của Bành Phi cũng trấn tĩnh lại, lúc này bắt đầu hỏi.

- Ta làm sao biết, bị gió lớn thổi đầu óc choáng váng, khi tỉnh lại thì đến nơi này.

Trang Duệ bị hỏi câu này làm cho khó hiểu, nhưng lập tức kịp phản ứng, trong đôi mắt lộ ra hàn quang, nói ra:

- Ngươi nói chính là... Mục Tháp?

- Đúng!

Bành Phi gật gật đầu, nói:

- Một tháng trước ta đã bắt hắn, bây giờ đang trói hắn trên du thuyền ngoài bãi đá ngầm.

- Mẹ kiếp, lão tử muốn cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên đời này.

Muốn nói Trang Duệ đời này hận nhất người nào, thì Mục Tháp chính là người xếp hạng đầu tiên.

Cũng bởi vì mình không có phối hợp hung hăng càn quấy với hắn, cho nên hắn đặt bom trên máy bay của mình, làm cho bản thân mình thiếu chút nữa đã không thể trở về gặp được mẹ, vợ con, Trang Duệ ở trên hải đảo này hơn hai tháng, mỗi lần nghĩ đến Mục Tháp, hắn đều hận đến mức nghiến răng ngứa lợi.

- Lên thuyền!

Bởi vì bảo tàng Klaus quá nhiều, tối thiểu cũng phải đi lại vận chuyển năm sáu lần mới hết, vốn hiện giờ Trang Duệ cũng không có ý định đi qua, nghe tháy Mục Tháp đang ở trên du thuyền, hắn lập tức nhảy lên trở về du thuyền.

Bành Phi cười hắc hắc một chút, nói ra:

- Trang ca, ta đã cho tiểu tử này hơn hai trăm đao rồi, quay đầu lại chúng ta dạy dỗ hắn, cuối cùng làm cho cá mập giải quyết hắn đi.

- Như vậy quá tiện nghi cho hắn.

Trang Duệ lạnh lùng nói ra, hắn chưa từng có hận người nào như vậy, trong hai tháng nay, trừ tưởng niệm thân nhân ra, Mục Tháp là một trong những người hắn nhớ tới nhiều nhất.

- Ngao ngao NGAO!

Đột nhiên, từ phía sau truyền đến tiếng gào thét của Kim Cương, thằng này nghe được âm thanh của thuyền, từ trong rừng cây chạy tới, phát hiện Trang Duệ muốn rời đi, cho nên nhanh chóng chạy về bãi biển.

- Kim Cương, trở về đi, một lát nữa ta quay trở lại.

Nhìn thấy động tác của Kim Cương, trong lòng Trang Duệ ấm áp một hồi, hắn đã xem Kim Cương là huynh đệ của mình, nếu không có nó tồn tại, Trang Duệ không biết mình có thể kiên trì hai tháng trên hải đảo này không, làm càng đừng nói gì tới bảo tàng hải tặc Klaus.

Nghe được Trang Duệ nói thế, Kim Cương mới an tĩnh lại, trên bộ mặt xuất hiện bộ dáng tươi cười, dùng chỉ số thông minh đơn thuần của nó, nó không hoài nghi Trang Duệ gạt nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.