Bóng đêm từ từ buông xuống, cả tiểu sơn thôn trở nên sôi trào hẳn lên.
Nguyên bản tất cả mọi người lúc trước mặt y phục bẩn nhưng lúc này đã
đổi lại áo dài xinh đẹp, trên cổ có đeo theo một cái khăn ha-đa, trên
người mang kinh thư cùng nhiều món ăn, dọc theo thôn, bắt đầu.
Người đi trước đội ngũ chính là hai cô thôn nữ ăn mặc “ Lạp Mỗ” ( tiên nữ) mà tiểu lạt ma Ba Tang cùng Trang Duệ lại được ngồi ngựa, chỉ có loại
khách quý mới có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Mà những thôn dân khác thì đi bộ, tuy rằng đường ở đây ghập ghềnh nhưng mà bước đi của bọn họ vẫn nhẹ nhàng mà khỏe mạnh.
Phía sau có người mang lư hương, có người thì đeo “ Tàng Tang” mọi người lay động bắt tay vào làm màu tên ở giữa ( dùng để đưa đến may mắn, mong mỏi vận may sẽ đến), mỗi một người đều vui sướng giống như ăn tết.
Chính giữa của đội ngũ, vài tên người dân Tạng lễ độ cung kính nhìn lên tượng Đại Tôn Phật, có vài người còn biết dùng màn vải để che, tránh bức xạ
của mặt trời chiếu vào. Phật tượng được những người dân Tạng vây xung
quanh, cờ bay phất phới, lửa trại được đốt lên làm sương khói bốc lên,
vừa trang trọng vừa náo nhiệt.
Mặc dù tính cả những đứa trẻ cùng
lên núi, tổng cộng đội ngũ mới hơn 100 người nhưng không khí vẫn vô cùng náo nhiều, cuối cùng mọi người dùng cành cây để tạo thành một cây đuốc, sau khi dạo quanh một vòng miếu sơn thần trong thôn thì trở lại đả cốc
trong tràng.
Mà lúc này công tác chuẩn bị lửa trại đã được hoàn
thành xong, hơn mười cây sắt sắc nhọn được rửa sạch được đặt chỉnh trề
phía trên đống lửa để làm giá đỡ. còn mấy người phụ nữ của Tạng tộc thì
bận rộn đứng ở một bên.
Chén rượu Thanh Khoa Tửu lớn được lão
thôn trưởng cầm trong tay, từ Trang Duệ bắt đầu, từng người một uống,
các cô nương giỏi ca múa của Tạng tộc thì ăn mặc những bộ trang phục đẹp đẽ, ở trong sân vừa múa vừa hát.
Ánh lửa chiếu vào khuôn mặt mọi người, đều là vẻ vui mừng tười cười. Một chén Thanh Khoa Tửu lớn lại
được đưa lên, dưới bầu không khí như thế này thì không cần dùng đến ngôn ngữ nào nữa, chỉ cần bưng chén lớn lên rồi uống một ngụm lớn, đó chính
là cách trao đổi tốt nhất.
...
Ngày hôm sau Trang Duệ từ
trong cơn say rượu tỉnh lại, hắn nhớ lại đêm qua, dường như lúc ấy chỉ
còn lại “ Thanh Khoa Tửu cùng với thịt dê nướng” thậm chí hắn không biết mình làm cách nào về đây để ngủ.
"Ô... Ô ô "
Trang Duệ
vừa mới ngồi dậy còn chưa kịp đánh giá căn phòng mà mình ngủ thì nghe
được thanh âm nức nở của Bạch sư ở giữa giường. Nếu không phải trên
người hắn chỉ mặc mỗi một cái quần đùa chỉ sợ Bạch sư đã sớm hắn đá
xuống giường rồi.
- Làm sao vậy, Bạch sư?
Mặc dù sáng sớm ở nhà hắn cùng với Bạch sư có thói quen chạy bộ nhưng đây là cao nguyên,
Trang Duệ cũng lười vận động. Mặc dù không lo sinh ra phản ứng tự nhiên
nhưng mà ở nơi có độ cao hơn 5000m để chạy bộ thì không khỏi có chút
kinh thế hãi tục.
Bạch sư tự nhiên không thể há mồm nói cho Trang Duệ biết việc gì, chỉ có thể dùng đầu to đẩy lấy Trang Duệ, thúc giục
hắn mau rời giường.
- Có phải muốn đi tìm vợ không?
Trang
Duệ chợt nhớ đến việc này, tuy rằng đến bây giờ hắn không coi Bạch sư là một động vật, nhưng mà Trang Duệ tin tưởng những lời ngày hôm qua thì
bạch sư tuyệt đối có thể nghe hiểu.
Quả nhiên, lúc Trang Duệ nói ra những lời này, đôi mặt Bạch sư trở nên sáng ngời nhìn chăm chăm vào Trang Duệ.
- Tiểu tử ngươi, cũng không biết một chút hàm súc a.
Trang Duệ cười mắng, cầm lấy quần áo trên đầu giường mặc lên người, lúc đứng
dậu thì phát hiện Bành Phi cũng ngủ trong phòng này, hắn có tửu lượng
không bằng mình cho nên đang chảy nước miếng ngáy ngủ.
- A.. Thoải mái thật.
Dẫn theo Bạch sư đi ra khỏi gian phòng, Trang Duệ duỗi lưng một cái, ở tại
một địa phương tú lệ giống một bức tranh sơn thủy địa, mặc dù không có
đồ điện hiện đại gì nhưng mà lại có hương vị của nông thôn.
- Tác Nam đại ca, chào buổi sớm!
Trang Duệ thấy Tác Nam đi ra từ một căn nhà gỗ khác thì vội vàng đến bắt chuyện.
- Ha ha, không còn sớm nữa, đã là giữa trưa rồi.
Sau khi nghe Trang Duệ nói thì Tác Nam không khỏi nở nụ cười, ngày hôm qua
Trang Duệ chính là người được thôn dân trông thôn hoan nghênh nhất, rượu cũng là uống nhiều nhất. Mà bọn hắn vốn là khách nhân của người Tây
Tạng nhưng thật ra lại không uống được bao nhiều, hôm qua chính hắn là
người mang Trang Duệ trở về.
- Hỏng rồi, tôi còn muốn lên núi nữa.
Trang Duệ nhìn xuống đồng hồ trên tay thì đã thấy hơn 1h chiều, chẳng trách Bạch sư lại trở nên nôn nóng như vậy.
- Cậu tưởng đây là dạo chơi dưới chân núi sao, tôi thấy cậu lấy cớ lên
chân núi, cũng không phải là cậu muốn trèo lên đó, không có trang bị thì làm sao có thể lên núi a?
Tác Nam vốn là tìm một cái cớ tùy tiện, hắn không nghĩ tới Trang Duệ đúng là muốn đi lên Tuyết Sơn.
- Cái này, Tác Nam đại ca, tôi không đi cũng không được, ngài hỏi thử xem Bạch sư có đáp ứng không?
Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười khổ.
- Nga, ta biết rồi, thì ra chó ngao Tây Tạng của cậu phát tình.
Tác nam nở nụ cười, nhưng mà không có trang bị chuyên nghiệp leo núi, mà
muốn leo lên Tuyết Sơn cao hơn 5800m này là một chuyện vô cùng nguy
hiểm, hắn nhíu mày một chút sau đó nói:
- Chúng ta đi qua đội leo núi bên kìa xem, bằng không thì cậu hãy lên núi cùng với bọn họ.
Leo núi, quan trọng nhất chính là thể trọng cùng với sức chịu đựng. Thân
thể biến thái của Trang Duệ thì mọi người đã thấy qua, chỉ cần trong lúc leo núi chú ý một chút thì sẽ không xảy ra vấn đề lớn gì.
Nhưng
mà lúc đến chỗ đội leo núi thì bọn hắn mới phát hiện, trừ Văn Thu Thiến
bị bệnh và muội muội song sinh của nàng là Văn Thu Vũ ở lại chiếu cố thì tất cả mọi người đã lên núi vào lúc sáng sớm.
Những người leo
núi này ngày hôm qua chỉ là vai phụ mà thôi cũng không có uống nhiều,
hơn nữa cộng thêm Văn Thu Thiến ngã bệnh đã làm trễ 2 ngày. Cho nên, lúc sáng sớm hướng dẫn viên du lịch đã bắt đầu chỉ dẫn, bắt đầu trèo lên
Trà Ngõa Đa Cát Chí Dát sơn.
- Tiểu Vân, nếu không thì cô hãy để cho tôi mượn dùng trang bị leo núi này đi?
Trang Duệ thấy ở trong phòng có cây gậy chống lên núi, một cái bao tay, dây
thừng cùng các đồ vật để lên núi thì 2 mắt liền sáng lên. Hắn vốn có một đôi giày đinh dùng để leo núi, có mấy thứ này, Trang Duệ cảm thấy hiện
giờ leo lên tuyết sơn cũng không có bao nhiêu vấn đề nữa.
- Mọi vật này anh cứ lấy mà dùng, nhưng mà Trang đại ca, một người leo núi có chút nguy hiểm .