Ngẩng đầu nhìn lên không trung lần nữa, Trang Duệ có chút thất vọng. Chỉ có điều khi hắn lấy ba lô của mình từ trên xe xuống, bên tai bỗng
nhiên truyền đến một tiếng chim kêu lảnh lót.
- Là Tiểu Kim sao?
Trang Duệ vội ngẩng đầu lên. Hắn thấy từ ngọn núi ở phía sau khe núi
bay ra hai bóng đen. Hắn lập tức mừng rỡ, vội vàng đóng cửa xe lại, cánh tay bắt đầu khua lên trong không trung
Dát
Trên
bầu trời, sau khi thân ảnh kia bay xoay trên đầu một người một lúc, Tiểu Kim mới chợt lao xuống. Mà một con Kim Điêu khác, lại bay vòng vòng
trên không trung thật lâu, không bay xuống.
- Trang Duệ,.... Đó có phải là cha mẹ của Tiểu Kim phải không?
Thiếp Mộc Nhi ở trên xe Bành Phi, vẻ mặt mong chờ, nhìn lên bầu trời
Kim Điêu. Chuyến này hắn có không được ấu điêu, liền muốn hăng hái tranh giành cha mẹ Kim Điêu không chịu bỏ qua. Nếu bọn chúng không ấp trứng
thành hóa tiểu điêu, Trang Duệ cũng không có cách nào.
Trang Duệ nhìn chằm chằm một hồi vào không trung, mở miệng nói:
- Hình thể của nó lớn hơn một chút, hẳn là cha của Kim Điêu. Hắc, Thiếp Mộc Nhi đại ca, vận khí của đại ca hình như không tồi. Chỉ có một con
Kim Điêu tới đón chúng ta. Vậy chứng tỏ còn một con nữa, rất có thể đang cho chim con ăn...
Khi hai người nói chuyện, Tiểu Kim từ
trên không trung bay xuống đã dừng lại ở bãi cỏ trước mặt Trang Duệ. Chỉ có điều khi nó hạ xuống đất thân thể thoáng có chút lảo đảo.
- Tiểu Kim, vì sao bây giờ mới qua? Có phải lâu không nhìn thấy cha mẹ nên quá hưng phấn hay không?
Trang Duệ quen tính vươn tay chuẩn bị vuốt ve Tiểu Kim, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
Khi Tiểu Kim còn chưa hoàn toàn thu cánh lại, nó đứng thẳng trên một chân. Không ngờ trên đùi còn có vết máu, dính sền sệt.
Máu dính bết cả vào lông chim.
- Sao lại thế này? Tiểu Kim, ai làm cho mày bị thương? Bành Phi, lấy
chút nước sạch đến đây. Viện trưởng Lạp Ba Thứ Nhân, ngài xem cho.
Trang Duệ tiến lên ôm lấy Tiểu Kim, đặt thân thể nó nằm ngang trên mặt
đất, đồng thời đưa một chút linh khí vào trong cơ thể nó. Sau khi tra
xét một lúc, hắn mới cảm thấy yên lòng. Tiểu Kim chỉ bị thương ở đùi,
thật ra không nguy hiểm tới tính mạng.
- Trang ca... Là vết thương do súng bắn!
Bành Phi cầm túi nước chạy tới. Sau khi hắn dùng nước sạch rửa vết
thương trên đùi của Tiểu Kim xong, sắc mặt thoạt nhìn cũng trở nên có
chút khó coi.
Trên đùi to khỏe của Tiểu Kim, rất rõ ràng có
vết đạn. từ giữa hai chân bắn xuyên xuống.. May mắn chính là, một phát
này không tổn thương đến xương cốt. Nếu không, Tiểu Kim căn bản không
thể đứng thẳng trên mặt đất.
- Trang tiên sinh, ngài để tôi. Để tôi băng bó cho nó trước đã.
Viện trưởng Lạp Ba Thứ Nhân cũng cầm túi cứu thương chạy tới. Khu Tây
Tạng có rất nhiều địa phương đều dựa vào chăn thả bò dê mà sống. Cho nên những bác sĩ này, chẳng những chữa bệnh cho người, một đám càng chiếu
cố tới công tác của bác sỹ thú y. Đối với việc xem bệnh cho súc vật cũng không mấy xa lạ.
Trang Duệ vừa lấy tay đè lên Tiểu Kim vẫn
đang giãy dụa, vừa bảo Lạp Ba Thứ Nhân bôi thuốc băng bó cho nó, cũng
vừa ngẩng đầu lằng lẽ phóng linh khí về phía không trung. Hắn muốn xem
thử cha Kim Điểu đang ở trên không trung có bị thương hay không.
Kết quả khiến Trang Duệ nhẹ nhàng thở ra. Con Kim Điểu đang bay vòng
vòng trên không trung kia, trên người không có bất kỳ vết thương nào.
Chỉ có điều suy nghĩ đến một khả năng có thể xảy ra, trong lòng Trang
Duệ lại trở nên lo lắng.
Mẹ của Tiểu Kim không xuất hiện. Mặc dù có thể giống như lời Trang Duệ đã nói, nó đang cho chim con ăn,
nhưng cũng có thể đã bị bắn chết. Điều này khiến sắc mặt Trang Duệ càng
trở nên khó coi.
Trang Duệ xoay người lại, nhìn Phổ Bố và vị Phó trưởng phòng của phòng công an huyện, chất vấn nói:
- Chủ nhiệm Phổ Bố, trưởng phòng Ba Tang, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ các anh không tuyên truyền luật bảo vệ động vật sao?
Vết thương do súng bắn, nhất định là do con người tạo ra. Nghĩ tới việc mẹ của Tiểu Kim không xuất hiện và con báo tuyết sống trên Đại Tuyết
Sơn, Trang Duệ hận không thể lập tức bay đến trên Tuyết Sơn, đi tìm tung tích của chúng nó.
- Tiên sinh, ngài, ngài cũng biết, công
tác ở khu Tây Tạng rất khó thực hiện được. Chỉ có điều mấy năm nay chúng ta luôn luôn tuyên truyền luật cấm săn bắn bảo vệ động vật hoang dã.
Phổ Bố giải thích vài câu. Chỉ có điều nhìn vết thương trên đùi Kim
Điêu, hắn cũng nói không được nữa. Sự thật đã xảy ra trước mắt. Đâu thực sự là do bọn họ không làm tròn công tác của mình.
Sau khi
nghe Phổ Bố nói xong, Trang Duệ không khỏi cười khổ một tiếng. Từ sau
lần lần đầu tiên vào Tây Tạng, Chu Thụy đã thoải mái dùng súng ống đạn
dược. Điều này có thể nhận ra chuyện súng ống lan tràn ở trong khu Tây
Tạng này là chuyện có thật.
Từ sau khi giải phóng, Tây Tạng
đã bắt đầu tiến hành thu hồi súng ống, cấm vận chuyển súng ống. nhưng
bởi vì dân chăn thả thường nằm ngoài phạm vi an toàn, nên cho tới tận
hôm nay, rất trong nhà nhiều dân chăn thả đều còn có giấu súng ống. Điều này cũng không có cách nào nói ra miệng được.
Nhìn vết thương của Kim Điêu, Trang Duệ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:
- Đây là do người ngoài làm. Các thôn dân trong thôn Dát Mã đều biết con Kim Điêu này, chắc chắn sẽ không nổ súng bắn nó.
Khi rời đi thôn Dát Mã, Trang Duệ để lại cho người nơi đó không ít
tiền, chính là để sau này khi Kim Điêu và báo tuyết ở trên Đại Tuyết Sơn không có thực vật để sinh sống, có thể ăn một ít bò dê trong thôn. Hắn
tin tưởng người dân trong thôn này chất phác đã nhận tiền, tuyệt đối sẽ
không làm ra chuyện gì gây tổn thương cho Kim Điêu và báo tuyết.
- Nhất định là đám người săn trộm.
Ánh mứt Trang Duệ lộ ra hàn quang. Hắn mang hi vọng đến đây gặp lại bạn cũ, không ngờ được lại gặp phải tình huống này.
Trưởng phòng công an Ba Tang vẫn không nói gì. Sau khi xem qua vết thương của Kim Điêu, ông ta cũng gật đầu, mở miệng nói:
- Thời gian trước có người từng tố cáo, nói ltrong huyện có một vài
phần tử săn trộm. Chúng ta đã cho người tiến hành điều tra vây bắt,
nhưng bọn họ đã chạy mất.
- Trang tiên sinh, từ vết thương
của con Kim Điêu này cho thấy, hẳn là chuyện xảy ra không lâu. Chúng tôi nhất định sẽ bắt được đám người săn trộm này. Ngài yên tâm...