- Vậy... Vậy phải làm sao bây giờ. Thu nhập của người trong thôn
tăng thêm. Cuộc sống hàng ngày cũng tốt hơn. Không thể để bọn họ lại trở lại những ngày tháng như trước kia?
Lão thôn trưởng có chút
lo lắng. Trên khuôn mặt vốn đầy những chiến tích của năm tháng, lại xuất hiện thêm không ít nếp nhăn.
Tục ngữ nói từ tiết kiệm đi tới lãng phí thì dễ, nhưng từ lãng phí đi tới tiết kiệm thì khó có thể làm
được. Cho dù ở trong thôn lão thôn trưởng đức cao vọng trọng, nhưng vẫn
không đến mức có thể thuyết phục được các thôn dân buông tha lợi ích
trước mắt.
- Ha hả, lão thôn trưởng, không phải nói không cho các người làm du lịch. Nhưng nhất định phải nâng cao đầu vào. Không nên để bất kỳ cơ quan du lịch nào cũng có thể tiến vào. Dùng danh tiếng
tuyên truyền là được rồi. Chỉ cần bảo vệ tốt môi trường, tôi tin tưởng,
tương lai của các người sẽ rất tốt !
Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười. Sơn thôn này mỹ lệ giống như bức hoạ cuộn tròn. Nếu không bị
người đời biết được, không khỏi thực sự có chút đáng tiếc. Bất cứ việc
gì đều có tính hai mặt. Chỉ cần có thể khống chế đượ, chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt.
- Trang Duệ huynh đệ, cậu là một người tài giỏi. Vậy cậu đưa ra chủ ý giúp chúng tôi..
Sau khi nghe Trang Duệ nói xong, ánh mắt lão thôn trưởng và Đốn Châu
Thứ Nhân đều sáng lên. Tuy rằng bọn họ không có bao nhiêu văn hóa, nhưng cũng biết đạo lý chỉ thấy lợi trước mắt, cảnh vật chung quanh chuyển
biến xấu. Tổn thất lớn nhất, cuối cùng chỉ có thể là bọn họ.
Trang Duệ gãi gãi đầu, nói:
- Hắc, việc này, tôi vẫn thật sự nói không tốt. Chính là không ngoài
nâng cao giá trọ thôi sao? Nhà gỗ này các người dựa theo giá của một
khách sạn năm sao một ngày mà thu. Cá trong hồ bán theo giá song đầu bảo là được...
- Trang Duệ huynh đệ, tôi biết khách sạn cấp năm sao, nhưng song đầu bảo là ý gì vậy?
Trang Duệ đang nói thì bị Đốn Châu Thứ Nhân ngắt lời.
- Cái này, anh đừng quan tâm nó là ý gì, cứ một bữa cơm lấy của họ ba
nghìn, năm năm nghìn sẽ không sai. Anh không cần phải treo biển nơi này
hành nghề du lịch. Không ai skhiếu nại các người chém khách. Thích tới
hay không...
Rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu. Trang Duệ biết,
các quản lý cấp cao trong thành phố rất cần một địa phương yên tĩnh mỹ
lệ như thế. Nói ở đây một tuần tốn ngót nghét một vạn, đối với bọn họ mà nói thật sự không phải là vấn đề gì lớn.
Hơn nữa những người này có ý thức bảo vệ môi trường khá mạnh. Tối thiểu chắc sẽ không tùy
tiện ném loạn tàn thuốc, ôm con nhỏ đại tiểu tiện khắp nơi. Như vậy đối
với hoàn cảnh nơi này cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
- Làm như vậy... có được không?
Đốn Châu Thứ Nhân nghe xong thì há hốc miệng.
- Trong hồ đều là cá hoang dã. Chúng tôi làm cho khách ăn cũng không
lấy tiền. Ở một ngày cũng chính là lấy chút tiền. Nếu chém như vậy...
vậy..
- Chúng ta phải làm chính là đường dây du lịch cao cấp. Đốn Châu Thứ Nhân đại ca, anh phải nhớ kỹ, chúng ta không cầu tốt nhất, nhưng cầu quý nhất. Có vài người có sở thích đặc biệt, chuyên thu mua
thứ đắt...
- Được, việc này tôi sẽ tìm cho anh một chuyên
gia, để cô ấy giúp các người định ra chế độ điều lệ cho các hạng mục.
Đến lúc đó các người theo như đó mà làm là được...
Thấy Đốn
Châu Thứ Nhân vẫn có vẻ mặt không hiểu, Trang Duệ cũng không còn tâm
tình mà dây dưa với anh ta. Hắn còn đang suy nghĩ đến chuyện lên núi đi
tìm báo tuyết. Nói đi thì có nói lại, về triển khai thị trường hoạt
động, trong bụng Trang Duệ thật sự không có bao nhiêu phương pháp.
Lập tức Trang Duệ lấy điện thoại ra gọi đám người Lôi Lôi tới, đúng lúc giữ bọn họ lại, sống ở đây. Chỉ cần bọn họ tạo ra một công viên Tây
Tạng, vậy có thể tuân theo nguyên tắc "Không cầu tốt nhất, nhưng cầu quý nhất" đúng như lời suy đoán củaTrang Duệ. Đối với các phú hào này, cái
gọi là một đao tàn nhẫn, sử dụng trên phưuong diện khai thác và phát
triển du lịch, dường như vấn đề cũng không lớn?
- Nơi này là địa phương đẹp nhất mà chúng tôi nhìn thấy. Đương nhiên thu phí phải cao hơn một chút...
- Đúng, chỉ có điều các thiết bị tương ứng cũng phải đuổi kịp. Nhà gỗ
và những thứ khác thì không nên động tới. Nên bắt đầu bắt đầu từ nguồn
nước trước. Các loại đồ dùng, nhất định phải được làm vệ sinh sạch sẽ...
Tới lúc này, mấy người nghe Trang Duệ nói đã hiểu sơ qua, đều gật đầu. Ở trong này một ngày, người có tâm linh dường như đều được tinh lọc, Đó
lại thứ mà có tiền cũng không mua được.
Nhìn thấy mọi người bảy miệng tám lưới đưa ra chủ ý của mình, Trang Duệ nói:
- Được rồi, các người vất vả một chút, giúp thôn Dát Mã quy hoạch ra một chế độ đi...
- Trang Duệ, chúng tôi đưa ra chủ ý, vậy anh thì làm gì?
Sau khi Lưu Xuyên nghe Trang Duệ nói xong, cảm thấy khó hiểu hỏi.
Trang Duệ từ phía xa nhìn Đại Tuyết Sơn chìm trong mây cao, nói:
- Tôi mang Bạch Sư đi tới Tuyết Sơn bên kia, thăm cha mẹ Kim Điêu và báo tuyết...
Ngày hôm qua, bởi vì đám người săn trộm có súng, Trang Duệ để Kim Điêu
bay trở về tổ của cha mẹ nó. Nhưng hắn thật sự không ngờ nó lại không lộ diện nữa. Điều này khiến Trang Duệ không thể thông qua nó tìm báo
tuyết.
Lưu Xuyên không vui, lớn tiếng hét lên:
- Đừng, sao lại đi chơi âm thầm như vậy? Muốn đi thì phải bảo mọi người cùng đi...
Sau khi nghe Lưu Xuyên nói xong, Thiếp Mộc Nhi ở trong đội ngũ vẫn đều
là miệng hồ lô khó chịu, cũng xoay sang nhăn nhó nắm tay phụ họa nói:
- Đúng, đúng, Trang Duệ nói vậy là không được. Có phải chỉ có mình anh đi tìm ấu điêu đâu?
- Các người cũng muốn đi cùng sao?
Trang Duệ nghe vậy bĩu môi, nói:
- Tốc độ của các người quá chậm. Nếu thật muốn đi, trước hết hãy giúp
thôn Dát Mã làm tốt quy hoạch nhỏ, sau đó bảo Bành Phi dẫn các người lên núi đi. Chỉ có điều... nhất định phải chú ý an toàn!
Thấy vẻ mặt đầy mong chờ của Thiếp Mộc Nhi, Trang Duệ không khỏi nở nụ cười.