Hoàng Kim Đồng

Chương 344: Chương 344: Vụ án (2)




- Trang tiên sinh, là thế này, căn cứ vào tin tình báo của chúng tôi thì nhóm vật phẩm kia rất có khả năng sẽ tiến vào trong chợ đen Bắc Kinh, mà sắp tới sẽ tiến hành đấu giá, vì vậy chúng tôi muốn mời Trang tiên sinh tham gia đấu giá ở chợ đen lần này, cũng không cần anh làm gì, chỉ cần anh giúp chúng tôi giám định qua những món được đấu giá trong chợ đen, có phải là những vật được đào trộm ở Hà Nam hay không?

Cục trưởng Ngô thấy Trang Duệ có ý đùn đẩy, vì vậy tranh thủ nói rõ, thật ra hắn cũng cảm thấy bức bối, trong Bắc Kinh có rất nhiều chuyên gia đồ cổ, Tiểu Miêu sao lại tìm một người trẻ tuổi như thế này? Dù mình đã từng nghe qua vài sự tích về Trang Duệ, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó tin với tri thức của Trang Duệ trên phương diện đồ cổ.

- À, các anh đã nắm giữ được tình huống, trực tiếp bắt đám người trong chợ đen là xong việc, dù sao chợ đen cũng trái pháp luật, các anh có đủ lý do và quyền lực để làm điều đó...

Trang Duệ vừa nghe thấy như vậy thì trong lòng cũng dễ thở hơn, ít nhất cũng không phải bắt hắn đi liên hệ với đám trộm mộ. Sau khi trải qua đấu giá ở chợ đen một lần thì Trang Duệ biết rất rõ những người mở chợ đen đều có mánh khóe thông thiên, quan trọng là vì bảo vệ danh dự nên vấn đề an toàn là cực kỳ mạnh.

Nhưng Trang Duệ vẫn có chút không tình nguyện, nếu để cho hắn đến chợ đen để kiếm bảo vật, như vậy sẽ không có vấn đề. Nhưng bây giờ hắn phải đi giám định vật phẩm cho cảnh sát, như vậy tất nhiên sẽ là mất tự nhiên, trong Bắc Kinh có rất nhiều chuyên gia, cần gì phải tìm mình?

- Trang tiên sinh, chợ đen này được tổ chức với địa điểm là tạm thời, bình thường những món hàng kia cũng được giấu kín, chúng tôi không thể nào nắm bắt được thông tin. Hơn nữa chợ đen có trái pháp luật hay không cũng là khó nói, chúng tôi chỉ muốn xác định những vật được đấu giá mà thôi, sau đó căn cứ vào manh mối đó để điều tra...

Cục trưởng Ngô kiên nhẫn giải thích cho Trang Duệ, còn kém chưa nói rằng mặc kệ những vật được bán ra ở chợ đen, vì những thứ ở đó thật sự rất khó kiểm tra, chưa nói đến chuyện người tổ chức chợ đen đều là có bối cảnh, thậm chí có bắt vào thì cũng một hai ngày là phải thả người.

Thứ hai là loại hành vi này cũng rất khó định tội, đầu cơ trục lợi sao? Người ta nào có thừa nhận, bọn họ được gọi là trao đổi vật phẩm giữ các nhà sưu tầm, nói là trốn thuế sao? Đó là chuyện của phòng thuế, đám cảnh sát các anh bắt chó đi cày xen vào chuyện của người khác làm gì?

Vì vậy chợ đen trong vòng quan hệ đồ cổ ở Bắc Kinh hầu như là bán công khai, rất nhiều nhà sưu tầm, chuyên gia hay kẻ đầu cơ đều đã từng đến chợ đen mua cổ vật, dù có bị điều tra được thì chỉ cần anh không mua phải những món quốc gia cấm hay đồng xanh, như vậy cảnh sát cũng không có quyền lợi thu hồi. Vì vậy mà chợ đen vẫn hoạt động, công an thì nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.

Ví dụ như tháng trước Kim Mập mời Trang Duệ đến chợ đen, nhưng khi đó Trang Duệ quá bận, nếu không thì hắn đã có cơ hội tiếp xúc với chợ đen ở Bắc Kinh rồi.

- Cục trưởng Ngô, chỉ là giúp các anh quan sát một chút mà thôi, trong chợ đen sẽ không xuất hiện nhóm trộm mộ ở Hà Nam đấy chứ?

Trang Duệ nghe xong lời giải thích của cục trưởng Ngô thì có chút động tâm, vì đi chợ đen không có gì là nguy hiểm, sợ rằng còn mua được vài vật phẩm tốt.

- Đúng vậy, nếu như anh đồng ý thì chúng tôi sẽ giao tư liệu tương quan về những vật bị đào trộm cho anh, nếu như chúng có xuất hiện ở chợ đen, như vậy ngài chỉ cần cho cúng tôi biết là được.

Cục trưởng Ngô trả lời vấn đề của Trang Duệ rất xác định, bọn họ muốn chính là tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra ông chủ đứng sau bức màn mà không phải là gây phiền cho đám người mở chợ đen. Bọn họ cũng đã sớm nắm thông tin về ông chủ mở đấu giá chợ đen, nhưng chẳng qua lại không làm gì được người ta.

- Cục trưởng Ngô, trong thủ đô có quá nhiều chuyên gia đồ cổ, vì sao lại cứ phải tìm một người mới vào nghề như tôi?

Trang Duệ hỏi thì cũng đưa mắt nhìn sang Miêu Phỉ Phỉ, có lẽ việc này chín phần mười có liên quan đến nàng.

Quả nhiên cục trưởng Ngô cũng đưa mắt nhìn Miêu Phỉ Phỉ, sau đó hắn nói:

- Trang tiên sinh, chúng tô đã từng xem qua chương trình giám định bảo vật của anh ở Tế Nam, nếu xét từ vấn đề chuyên nghiệp thì anh không có vấn đề, hơn nữa Tiểu Miêu lần này cũng muốn đi vào chợ đen, các người tuổi tác tương đồng vì vậy sẽ dễ hơn...

Cục trưởng Ngô cũng không có thời gian đi xem tiết mục giám định bảo vật gì cả, việc này là do Miêu Phỉ Phỉ nói, nhưng cục trưởng Ngô cũng đã từng đi hỏi thăm nhóm bạn có liên hệ với đồ cổ về Trang Duệ, biết rõ người này từng mua vào trong tay một vật phẩm quý ở Phan Gia Viên, ít nhiều cũng có tài năng.

Hơn nữa những năm qua các vị đại sư khí công đã bị người ta vạch trần bộ mặt, vì vậy nếu không có chút thực lực sẽ không dám chạy đến đài truyền hình.

- Miêu Phỉ Phỉ, cô cũng đi sao?

Trang Duệ nghe vậy thì nhíu mày, vị cảnh sát này rất có tinh thần trượng nghĩa, nếu đến lúc đó có vấn đề gì xảy ra thì cũng thật sự khó giải quyết.

Nhưng Trang Duệ cũng sẽ không ngờ, cho dù hắn không đi thì cảnh sát Miêu cũng rất muốn đến chợ đen.

Thật ra cảnh sát đã sớm xác định nhân tuyển, vị chuyên gia kia cũng rất tình nguyện phối hợp với cảnh sát, chỉ là Miêu Phỉ Phỉ không muốn, dù là mình khá đẹp nên làm cho người ta sinh ra ảo tưởng, nhưng mình mà làm vợ bé của người ta sao? Làm gì như vậy được? Vì thế mà nàng mới ép tuyển ra Trang Duệ.

Vốn chuyện này cũng căn bản không cần cảnh sát Miêu đi theo, vì sẽ không động đến súng ống ở chợ đen, vì vậy nàng đi theo làm gì? Nhưng vụ án này bộ công an thúc sau lưng, quy cách tương đối cao, nhân viên phá án cũng phải là những kẻ dạn dày kinh nghiệm.

Nếu phá án mà cảnh sát Miêu Phỉ Phỉ xâm nhập vào trong lòng địch, tất nhiên nó sẽ được coi là thành tích, cũng là một tư bản để sau này có thể thăng chức. Hơn nữa sự việc lần này cũng không có gì là nguy hiểm nên coi như dễ như trở bàn tay, tất nhiên sẽ rơi lên người của phó đại đội trưởng Miêu.

Nhưng cảnh sát Miêu cũng không nghĩ nhiều như vậy, lập công hay không thì chẳng đáng quan tâm.

Chỉ là Miêu Phỉ Phỉ cảm thấy vài tháng qua mình công tác ở đội cảnh sát hình sự nhưng chỉ đảm bảo công tác hậu cần, cả ngày chỉ biết ở trong phòng làm việc sắp xếp thức ăn nước uống, đảm bảo trực đêm. Những công việc kia thật sự làm cho nàng cảm thấy bức bối, lúc này có cơ hội, tất nhiên nàng sẽ không nhường ai mà tự thân xuất mã.

- Anh nhăn nhó gì vậy? Có đi không?

Miêu Phỉ Phỉ thấy Trang Duệ sau khi nghe được tin tức thì nhíu mày, trong lòng cực kỳ khó chịu.

- Không đi.

Trang Duệ liếc mắt nhìn Miêu Phỉ Phỉ, hù dọa nhau sao?

- Trang Duệ, coi như là hỗ trợ tư nhân, tôi cũng không cầu anh chuyện gì, mà giấy chứng nhận nuôi Tiểu Bạch Sư ở thủ đô là do chúng tô làm ra, anh trở mặt nhanh vậy sao?

Khi thấy Trang Duệ cứng rắn trả lời một câu thì Miêu Phỉ Phỉ lại mềm nhũn ra, sau đó nàng cười nói:

- Tứ hợp viện của anh không phải sắp hoàn công sao? Cũng cần có vài thứ tốt bày trong nhà, anh bỏ tiền mua thứ gì ở chợ đen thì chúng tôi cũng mặc kệ.

Trang Duệ nghe được câu nói của Miêu Phỉ Phỉ thì chợt có chút do dự, nếu nói thật lòng thì hắn cũng muốn kiến thức về chợ đen thủ đô, bây giờ mình tốt xấu gì cũng là một chuyên gia giám định đồ cổ, trước kia tuy tìm được không ít thứ tốt nhưng vì thiếu tiền mà đều bán đi, bây gời trong nhà cũng không có vài món, chỉ có một món gốm đen Long Sơn Hóa được coi là đồ tốt.

Bây giờ người chơi đồ cổ chọn lựa đầu tiên chính là đấu giá chính quy, như vậy thật giả sẽ được đảm bảo, thứ hai là chính là chợ đồ cổ, chỉ là chợ đồ cổ có nhiều món hàng nhưng giả là phần nhiều, cơ bản chỉ là mèo mù vớ cá rán, tất cả phải xem vào vận may.

Chợ đen thì khác, những vật phẩm lấy ra đấu giá ở chỗ này đều đã được người ta giám định qua, tuy không đảm bảo trăm phần trăm nhưng thật sự có tỷ lệ đồ thật cao hơn chợ đồ cổ biết bao nhiêu lần. Đồng thời giá cả đấu giá ở đây cũng rất rẻ, cho nên đây là địa điểm mà các nhà sưu tầm ưu thích.

Trang Duệ suy xét một lúc rồi nói:

- Cũng không phải không đi, chỉ là tôi không biết chợ đen ở đâu, trước kia cũng chưa từng đi, người ta sẽ mời tôi sao?

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì cục trưởng Ngô vội vàng nói:

- Cái này thì không cần lo lắng, Trang tiên sinh bây giờ cũng khá nổi tiếng ở thủ đô, chúng tôi có thể để cho một vị đã tham gia chợ đen nói là ngài muốn tham gia, như vậy người tổ chức chợ đen sẽ liên hệ với ngài.

Trang Duệ nghe vậy thì gật đầu nói:

- Vậy thì được, nhưng tôi có một yêu cầu, đó la cảnh sát Miêu đi vào chợ đen chỉ có thể nhìn mà không nói, nêu skhonog thì tôi thà không đi.

- Trang Duệ, anh là cảnh sát hay tôi là cảnh sát đây?

Miêu Phỉ Phỉ nghe được lời của Trang Duệ thì trừng mắt lên, nhưng sau đó lại mềm nhũn ra:

- Được rồi, dù sao thì cũng chỉ đi đến xem có phải là đồ bị đào trộm hay không, tôi chỉ xem không nói thì có vấn đề gì? Nhưng nếu anh muốn mua hàng thì phải chuẩn bị tiền, kinh phí phá án của chúng tôi rất căng, cũng không có tiền cho anh đâu.

Miêu Phỉ Phỉ nói làm cho Trang Duệ thật sự dở khóc dở cười, hắn vốn cũng không trông cậy vào tiền của cảnh sát, nào có chuyện gì tốt như vậy? Vì thế hắn gật đầu nói:

- Được, cứ như vậy đi, hôm nay tôi thật sự còn có chuyện, khi nào xác định sự việc thì mọi người cứ gọi điện thoại cho tôi.

- Trang tiên sinh, thời gian tổ chức chợ đen thật sự không thể nào xác định ngay được, thời gian và địa điểm đều được quyết định tạm thời, đến lúc đó bọn họ sẽ liên lạc với anh.

Cục trưởng Ngô nói làm cho Trang Duệ có chút sững sốt, nhưng hắn suy xét lại và cũng cảm thấy đúng như vậy, nếu để cho cảnh sát biết được thì cũng không xong, vì ông chủ tổ chức chợ đen cũng là kẻ có bối cảnh.

- Trang Duệ, anh đã đồng ý, sau này phía chợ đen gọi điện thoại đến, anh phải lập tức cho tôi biết...

Miêu Phỉ Phỉ biểu hiện còn có vẻ bận rộn hơn cả Trang Duệ, nàng nói dứt lời thì kéo cục trưởng Ngô bỏ đi.

- Này, cầu người làm việc cũng không tính tiền sao?

Mãi đến khi hai người kia ra khỏi nhà hàng Tây thì Trang Duệ mới kịp phản ứng, thì ra đối phương đang chơi khăm mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.