CHƯƠNG 7
.
Tác giả: Độc Liên Hoa
Thể loại: huyền huyễn, ngây thơ thụ, hài, cường bạo, cao H.
Editor : Băng Tiêu
Beta – reader : Băng Tiêu
.
.
.
” … Thật, thật vậy ư? Vậy ta phải làm gì mới qua được? ” Nặc Mã cố gắng hỏi tiếp.
.
” Không cần làm gì hết, chỉ cần ngoan ngoãn bị thượng thôi.” Yêu thú anh nói xen vào.
.
” Như vậy không phải giống nhau sao…. ? Ta sẽ bị chơi đùa đến chết mất … Ô ô…” Nặc Mã run rẩy nghẹn ngào hô to. Cái gì danh dự, cái gì tự tôn, hắn cũng quăng khỏi đầu không thèm để ý.
.
” Nếu là dũng giả thật thì sẽ không chết, trừ phi ngươi không phải dũng giả chính hiệu.”
.
Nặc Mã vô cùng tức giận, nói hắn thế nào cũng không sao, nhưng không được phép nghi ngờ hắn không phải là dũng giả chính hiệu, không biết dũng khí ở đâu sinh ra, hắn gào to: ” Ta là dũng giả thật, lũ ma vật ghê tởm khốn kiếp, có giỏi lại đây đi !”
.
” Ha ha ha ! Đúng rồi ! Đây mới là khí phách dũng giả chứ !” U Linh kỵ sĩ vỗ tay khen ngợi, lâu lắm rồi không thấy một tên ngốc thú vị như vậy … ha ha !
.
” Vậy ta không khách khí rồi !” Yêu thụ lại vươn một nhánh cây nhỏ dài tiến vào miệng Nặc Mã sờ nhẹ…
.
” A … Không … gì thế này … cái gì nhọn nhọn … ngứa quá … A a … ” Nặc Mã mơ hồ kháng cự, một nhánh cây khác của yêu thụ lại bò sát vào giữa hai bắp đùi, thỉnh thoảng lại dùng mũi nhọn đâm vào hai viên khối cầu của Nặc Mã.
.
” Dũng giả, cảm giác rất mới mẻ đi … khà khà …”
.
” A a … Không … a a … a …..” Cả người bị nhánh cây màu nâu quấn chặt, hai chân bị kéo mở rộng ra hai bên, thịt huyệt bị lăng ngược liên tục chảy ra ào ạt chất lỏng cùng tơ máu, hình thành một bức tranh vô cùng *** mỹ.
.
” Dũng giả phải nhớ phản ứng nhé! Một người dũng giả giỏi thì thanh âm cũng phải hay, điều kiện này không thể thiếu a~.”
.
Nặc Mã thật muốn cầm kim khâu cái mồm xấu xí của yêu thú lại , Ô ô …”
.
” Ân … ô … không .. ô ô …”
.
” Ồ, không cái gì ?” Yêu thú anh nói một cách ghê tởm, ” Khà khà, ngươi phải nói là rất sảng chứ. Kỳ thật rất có khoái cảm a~. Nơi này cũng chảy bao nhiêu mật nước rồi kìa.” Yêu thú dùng đầu lưỡi liếm sạch dịch thể phun ra từ phân thân Nặc Mã.
.
Nặc Mã mở rộng hai mắt, toàn thân run lên, ” A … không…. dừng … không được … sắp ra … A a ! Không, không muốn … ta không muốn cùng động vật với thực vật cùng nhau bắn … “
.
Nặc Mã bất lực phát ra tiếng rên rỉ mất hồn, nội tạng không ngừng bị đè ép, đau đớn không thôi ! Thân thể co rút vì thống khổ nhưng lại không ngăn sinh ra khoái cảm, Nặc Mã giãy dụa không ngừng, niêm dịch phun ra đều bị yêu thú nuốt vào trong miệng.
.
Yêu thụ nói với yêu thú anh: ” Dũng giả này mùi vị không tệ nhỉ. “
.
” Đúng vậy! ” Vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng, yêu thú anh liền đi đến phía sau lưng yêu thụ, khẽ liếm vành tai. ” Chia sẻ cho người một chút [ mùi dũng giả ] nè.”
.
Từ sau lưng yêu thụ bỗng nổi lên một khuôn mặt, liếm liếm thể dịch của Nặc Mã trên đầu lưỡi yêu thú, vui thích mà cười vài tiếng, một bên càng hưng phấn mà chà đạp Nặc Mã, vài nhánh cây đang trong cơ thể Nặc Mã đột nhiên quấn thành hình cái đinh ốc, vừa quất xuyên vừa xoay tròn.
.
” Không … a a … a …. a a a … a ……”
.
Yêu thụ tàn nhẫn mà lăng ngược Nặc Mã, đem xúc tua kéo thành cái roi mây, dùng sức đánh vào cái mông Nặc Mã.
.
” A … a … Ô ô … “
.
Cái mông mềm mại trắng nõn không chịu nổi hành hạ thô bạo, trên da thịt lưu lại một đường roi ngân đỏ thẫm, Nặc Mã đau đớn vừa khóc vừa kêu la. Nhưng cảm giác của hắn bây giờ lại vô cùng rối loạn, rõ ràng roi đánh rất đau đớn, vậy mà thân thể lại cảm nhận được có chút khoái cảm dễ chịu, trong đau đớn có vui sướng, trong vui sướng lại mang theo đau đớn.
.
” A … a a … ” Cuối cùng, dường như Nặc Mã đã không còn sức chống cự, bắt đầu phát ra những tiếng rên rỉ vui sướng mất hồn.
.
” Cái mông của dũng giả bị đâm rộng ra rồi sao?” Yêu thú anh giả vờ yêu thương mà nói.
.
” Không thành vấn đề, nhánh cây của ta có rất nhiều kích thước a~ , lớn hơn cũng có.” Yêu thụ cười khà khà, ” Xem ta nè, lập tức làm cho dũng giả sảng đã chết luôn.”
.
Nói xong, nhánh cây cắm trong cái mông Nặc Mã liền phình to ra.
.
” Đừng …. đừng phình ra nữa … sẽ rách ra ….. ta không chịu được … ô ô … “
.
Cái lũ ma vật một chút đồng tình cũng không có.
.
U Linh kỵ sĩ tự nhiên nghiêm trang nói: ” Lúc nãy không phải có người muốn bán cho ngươi vài thứ sao, đáng lẽ ngươi phải mua mới đúng. Thương nhân ở yêu thú sâm lâm buôn bán cũng phải nộp thuế đấy, ngươi nên mua ủng hộ hắn nhiều hơn chứ.”
.
Cái gì thế này ? Đây là … ma vật cùng thương nhân ……. ma thương cấu kết hả?
.
Yêu thụ cũng nói : ” Ai kêu ngươi không mua mỡ cá vàng ngàn năm !” Không thèm để ý đến Nặc Mã có thể chịu đựng được hay không, nhánh cây lại bắt đầu phình lên quất xuyên vào, nhánh cây thô to hung hăng chui tới chui lui bên trong thịt huyệt của dũng giả.
.
Yêu thụ phát ra tiếng rên thoả mãn, vô số xúc tua hình roi đánh bừa bãi trên thân Nặc Mã.
.
Nặc Mã quả thực sắp phát điên rồi.
.
Sau đó, không biết U Linh kỵ sĩ thu được của thương nhân bao nhiêu mà bắt đầu quảng cáo: ” Mỡ cá vàng ngàn năm ! Nhớ kỹ, một lúc nữa nhớ mua mỡ cá vàng ngàn năm đấy, ngươi sẽ cần dùng nó a~.”
.
Mỡ cá vàng là dùng để bôi ở nơi này sao?
.
” A … Ô ô … Sớm biết thế này thì đã mua cái thứ có tên quái dị đó rồi …. Ô … “
.
Lại lần nữa bị xâm phạm mãnh liệt, thân thể Nặc Mã cũng thuận theo mà lay động kịch liệt.
.
” Đừng … đừng thêm lần nữa … Sẽ chết đó … a a …. “
.
” Yêu thụ, cố gắng hành hạ tiểu quỷ này đi !” Yêu thú anh vẻ mặt đê tiện nở nụ cười *** đãng, nhắc nhở Nặc Mã: ” Dũng giả, đừng quên giãy dụa nhé, con mồi phải phản kháng mới thú vị.”
.
Grừ , ai thèm quan tâm ngươi có thấy thú vị hay không?
.
.
Cont…
Hoàng kim dũng giả truyền kỳ