Hoàng Kim Thử Tham Ăn

Chương 12: Chương 12




Ta…ta…Cái bộ lông ấm áp nhẹ nhàng đắp trên người ta ra lại là một cái đuôi màu trắng, hiển nhiên là của tên chủ nhân đang ngủ cạnh ta rồi. Ta quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt hổ rình mồi của hắn.

“Chào!” Ta nhanh chóng cầm cái đuôi quăng trả lại hắn, không biết hắn từ lúc nào đã trở về nguyên hình ngủ cạnh ta.

“Buổi sáng tốt lành. Không cần khẩn trương như vậy, tối qua ta thấy ngươi bị lạnh nên lấy đuôi ủ ấm cho ngươi, không nghĩ ngươi lại xem nó là chiếc chăn bông đắp suốt một đêm, hơn nữa dường như thích đến muốn ôm mãi không rời.” Hắn cố ý đem cái đuôi phe phẩy trước mặt ta, thật là xấu hổ quá a, ta hận không thể kiếm được một cái lỗ để chui xuống trốn.

“Ta không phải cố ý.” Thật tốt a, ôm cái đuôi của hắn suốt một đêm mà không phát hiện. Ai, ta một khi ngủ thì chả biết trời trăng gì cả, ngay đến sét đánh bên tai còn chưa chắc đã chịu tỉnh.

“Không cần khách sáo, của ta chính là của ngươi, một cái đuôi có đáng là bao, ngươi muốn sao trên trời ta cũng có thể hái xuống cho ngươi mà.” Hắn dùng móng vuốt cào cào nhẹ lên lưng ta, chỉ một chút không chú ý ta đã bị hắn đè lên giường lăn vài vòng.(ta không tưởng tượng được cảnh con hổ đè con chuột, xong cả hai ôm nhau lăn lăn)

Thật không nghĩ đến hắn lại nói những lời cảm động đến như vậy, ta lại một lần nữa bị kích động, trong lòng vì thế mà dâng lên một luồng nhiệt khí, trái tim cũng đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài.

“Ngươi đối với ta như vậy là tốt lắm rồi.” Lệ nhất thời không kiềm được tuôn ra, ta phát hiện khi ở cạnh hắn nước mắt lại chảy nhiều hơn. Trước kia không có như vậy a, lúc đó dù trời có sập xuống ta cũng không khóc. Xem ra ta đã gặp phải khắc tinh của đời mình rồi.

“Ta là tướng công của ngươi mà, nếu đổi lại là người khác ta tuyệt đối sẽ không làm vậy.” Hắn sủng nịch dùng móng xoa xoa đầu ta giống như ta đang nói sai vậy.

“Bạch đại ca, ta tuyên bố, từ giờ trở đi, trong lòng ta Bạch đại ca vĩnh viễn là người quan trọng nhất.” Ôi thôi rồi, ánh mắt hắn như biển hồ trong vắt sâu thẳm, làm ta vô phương vùng vẫy thoát ly.

“Vậy còn sư phụ ngươi?” Hắn mở tròn mắt hổ dò xét ta.

“Bạch đại ca đệ nhất, sư phụ đệ nhị.” Thực xin lỗi sư phụ a. Bạch đại ca thật là tốt, không phải trong nhất thời có thể diễn tả hết được, nên sư phụ chịu uỷ khuất một chút vậy.

“Ngươi đó, chỉ cần cho ngươi ăn thì cái gì ngươi cũng quên hết.” Ta vừa mới liếm liếm bộ kim mao cho gọn gàng liền bị hắn dùng móng bới xốc hết lên, báo hại ta phải tân trang lại một lần nữa.

“Hắc hắc” Ta cười hai tiếng, muốn nói hai câu để lấy lòng hắn, dù sao hắn cũng hơn sư phụ ở chỗ có đồ ăn ngon hơn gấp trăm lần.

“Mặc kệ ngươi vì cái gì mà nói như vậy, ngươi khiến ta rất cao hứng. Ngươi sẽ không đi nữa chứ?” Vừa nói hắn vừa biến lại nhân thân. Nhưng lần này hắn như cố ý không biến ra quần áo, cư nhiên loã thể trước mặt ta.

“Không đi nữa.” Ta thẹn thùng cúi đầu, thật là mới sáng sớm đã làm ta chói mắt. Tuy rằng chúng ta đều là nam nhân, nhưng dáng người ta lại mập mạp và nhỏ con, không giống như hắn thân hình rắn chắc, nước da màu đồng khoẻ khoắn, so với ta hắn còn cao hơn nửa cái đầu, thật làm cho ta cảm thấy tự ti a.

“Đừng có cúi đầu, không lại chúi đầu xuống đất bây giờ.” Ta đột nhiên bị nhấc bổng lên, nguyên lai là hắn đang bế ta. Ta ngẩng đầu nhìn thì thấy hắn quần áo đã chỉnh tề. (Bế á? Bạch Hổ ca ở nhân thân, bé Thử ở thử thân, bế thế quái nào? Biến từ thử thân thành nhân thân hồi nào ế? O__o)

“Còn không phải là tại ngươi sao!” Chiếc thổ sắc hoàng bào mặc trên người hắn khiến cho hắn càng thêm nổi bật. Hoàng Thiên thật bất công a, người đẹp mặc gì cũng đẹp, thật khiến ta cảm thấy ghen tị.

“Không cần phải ghen tị, ngươi cũng có nét đáng yêu riêng mà.” Hắn dường như hiểu ta đang nghĩ gì. “Ngươi thật sự rất đáng yêu a!! Gương mặt tròn tròn này, đôi mắt to này, thân hình không gầy cũng không mập ôm rất vừa tay này, ngay cả làn da cũng mát lạnh mượt mà lắm a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.