Hoàng Kim Thử Tham Ăn

Chương 4: Chương 4




“Ân.” Chủ nhân như thế nào lại đi ăn miệng miệng của ta. Chẳng lẽ hắn bị nhiễm thói tham ăn của ta sao. Nhưng dù ta tham ăn cỡ nào cũng sẽ không đi ăn miệng của người khác a.

“Nhắm mắt lại.” Chủ nhân thấy ta mở to nhãn cầu nhìn hắn nên ra lệnh cho ta nhắm mắt lại.

“Chủ nhân người có sao không, vì cớ gì phải ăn miệng miệngcủa ta ?” Ta liếm liếm môi, sư phụ như thế nào cũng chưa nếm qua miệng của ta, khi về nhất định sẽ cùng người thử qua.(éc, làm đi ta cho lão Chu Tước rượt mi thêm chập nữa)

“ Ta, ta …” Chủ nhân bị ta hỏi một câu nhất thời cứng miệng, không nói nên lời.

“Chủ nhân ta đói rồi.” Biến lại thành người ta mới phát hiện những gì ăn lúc trưa sớm đã tiêu hoá sạch. Nếu chủ nhân chịu cho ta ăn ngon thì ta đương nhiên phải hảo hảo lợi dụng một chút.

“Hảo,ngươi biến về nguyên hình đi, ta dẫn ngươi đi ăn.” Chủ nhân gương mặt ửng hồng, nhìn chằm chằm vào ngực ta. Ta lấy tay sờ sờ người của chủ nhân. Ta và hắn thân thể đều như nhau, ta chẳng thấy có gì đặc biệt hay kỳ quái cả. Tại sao hắn máu mũi chảy ròng ròng vậy?(bởi vì chủ nhân ngươi là hổ lai dê, hắc hắc)

“Chủ nhân, mũi của ngươi…” Huyết đã chảy hoà vào trong ôn tuyền rồi chủ nhân còn không hay biết sao ?

“Nga, ngươi không cần lo cho ta, ngươi trước hết hãy biến trở lại đi.” Chủ nhân xoa xoa cái mũi rồi đứng lên, sắc mặt hắn đã trở nên bình thường một chút.

“Hảo, ta biến liền.” Ta biến lại thành kim thử, trở lại trên vai chủ nhân, thừa lúc này mà chợp mắt một chút.

Lúc ta tỉnh dậy thì trước mắt đã bày đầy những món ăn hãy còn nóng sốt. Ta nhu nhu hai mắt ngước lên thì thấy chủ nhân đang mỉm cười nhìn ta gật đầu. Reo lên một tiếng, ta vọt tới trước ních đầy cái bụng.

Thời gian cứ thế trôi qua, ta bất tri bất giác đã ở bên chủ nhân được một khoảng thời gian dài. Mặc dù ở bên hắn ta vui quên trời quên đất nhưng ta cũng rất mong nhớ sư phụ. Không biết người có còn nhớ đến ta không. Tức giận, ta đá vào kim lung môn.

“Tiểu Kim, ngươi lại làm sao nữa vậy ?” Chủ nhân đem ta ra khỏi đấy, lột hoa sinh đâu vào đấy rồi đút cho ta. Kì thực ta cảm thấy không biết ta và chủ nhân ai mới là chủ nhân thực sự, chuyện gì ta cũng không cần làm, thực phẩm cũng do chính hắn mang tới.

“Chủ nhân ta đang nhớ sư phụ.” Trước kia ta thích nhất là được ăn hoa sinh nhưng giờ đối với ta nó thật nhạt nhẽo vô vị.

“Nhìn không ra ngươi còn có sư phụ.” Chủ nhân nhìn ta soi mói.

“Đừng nhìn ta như thế, sư phụ ta chính là đỉnh đỉnh đại danh Chu Tước Thần Quân, vị thần nắm giữ bầu trời, là một trong tứ thần đấy.” Ta đây tuy rằng kém cỏi nhưng đừng vì thế mà xem thường sư phụ ta nha.

“Đúng là nhìn không ra.” Chủ nhân lại dùng thái độ lúc nãy nhìn ta.

“Chủ nhân, dễ chịu chút đi a, sư phụ ta chính là…. (tỉnh lược không dưới 5000 từ tâng bốc)” Ta huyên thuyên, tích cực ca tụng sư phụ mà không phát hiện gương mặt chủ nhân ngày càng đen lại.

“Ta với sư phụ ngươi ai tốt hơn ?” Chủ nhân đột nhiên ghé sát mặt vào mặt ta khiến ta hoảng sợ.

“Cái này, .. sư phụ rất tốt với ta, từ nhỏ ta đã được người đem về nuôi dưỡng. Tuy rằng ta thường xuyên ăn vụng khiến sư phụ sinh khí, nhưng khi sinh khí qua đi người vẫn cho ta ăn món ngon. Tình cảm sư đồ mấy trăm năm đâu thể thay đổi sau vài tháng ngắn ngủi như vậy được.”

“Ngươi…” Màu da trên gương mặt chủ nhân thay dổi liên tục, nói thẳng ra là cực kì khó coi.

“Chủ nhân ta đói a.” Càng nhớ sư phụ càng buồn, càng buồn càng đói, ta mở lớn miệng chờ chủ nhân đem thức ăn

“Hảo, ngươi chờ đấy.” Chủ nhân mặc nhiên chẳng có biểu tình gì bước ra ngoài.

“Xem ra ta phải tìm cơ hội trở về.” Kim oa ngân oa không bằng chính ổ chó nhà mình. Ta liều cái mạng nhỏ này cũng muốn trở về với sư phụ.

———————-

“A khiêm!“ Chu tước Thần Quân đang ngồi đánh cờ cùng tiên hữu bỗng hắt hơi hai cái. Hắn biết điều này chẳng hay ho gì, cư nhiên có ngươi đang nhắc tới mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.