Hoàng Kim Thử Tham Ăn

Chương 7: Chương 7




“Ân…..” Động tác củachủ nhân càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh, tay hắn đã lần xuống hạ thể của ta.

“A…….” Ta quát to một tiếng, đau quá, so với lần trước ta bị sư phụ đá khỏi núi có khi còn đau hơn, cảm giác như cả người bị xé toạc ra.

“Bảo bối, đừng kêu nữa, một chút nữa sẽ ổn thôi.” Chủ nhân đầu đầy mồ hôi đang cố trấn an ta, một bàn tay gắt gao cố định thắt lưng ta không cho ta lộn xộn, một tay tiếp tục xoa xoa “tiểu bảo bối” của ta.

“Chủ nhân, thật sự đau quá.” Hơi rượu tỏa khắp mặt, so với lúc nãy còn phát nhiệt dữ dội hơn. Đầu cũng choáng váng, hậu huyệt phía sau bị xuyên qua thật sâu, đau đến muốn nát ra.

“Thật xin lỗi, ngươi cố nhẫn nại, một lát nữa là hết.” Chủ nhân hôn lên trán ta, bắt đầu chầm chậm di chuyển cơ thể.

“A….Nga…” Thân thể như muốn nổ tung ra, đầu óc ta trống rỗng, ta phải trốn,ta phải trốn.

“Tiểu Kim, đừng nhúc nhích.” Chủ nhân quát to một tiếng rồi nằm đè lên người ta. Từ lúc chủ nhân la lên ta đã ngất đi rồi.(Á, sao lại ngất? Bé Kim không tường thuật thì làm sao ta coi tiếp đc? Hix!)

“Đau quá, ta cắn.” Sáng sớm, ta phát hiện mình đang xích lõa nằm trên giường, toàn thân đầy những dấu ngấn xanh xanh tím tím. Đang chuẩn bị bước xuống thì từ hạ bộ liền tràn đến một trận đau nhức, tứ chi giống như bị người ta bẽ gãy, đau đớn không thôi.

“Tiểu Kim!” Chủ nhân mang bộ mặt bình thản xuất hiện trước mắt của ta.

“Ngươi, đê tiện!” Hồi ức của tối qua chợt ùa về, hắn dám thừa lúc ta say rượu đem ta ra ăn mất, thật uổng công ta đã tin tưởng hắn.

“Ta đê tiện? Ta làm sao đê tiện, ngươi chớ quên là ngươi chủ động dụ dỗ ta a.” Hắn làm bộ mặt không liên quan cùng ta đối đáp.

“Ta không có!” Ta thật sự muốn khóc thật to a, chỉ vì một bầu rượu mà ta thất tiết về tay hắn. (Ủa cũng biết đó là rượu rồi đó hả? XD)

“Đừng quên là chính ngươi muốn uống. Hơn nữa do ngươi chủ động hôn ta.” Hắn nóiquá đúng lý hợp tình, làm cho ta bị dao động.

“Chính ngươi thừa dịp làm bậy mới đúng.” Cho dù là ta sai trước, hắn cũng không nên thừa cơ đem ta ra tùy tiện ăn sạch như vậy.

“Ai là người cho ngươi ăn ngon nào?” Hắn nâng cằm ta lên, đặt lên môi ta một nụ hôn.

“Ngươi tránh ra, ta không muốn thấy mặt ngươi.” Ta gạt tay hắn ra, ta chính là rất có khí tiết, hắn đối với ta như vậy bảo ta làm sao có thể tha thứ cho hắn đây. Hắn tưởng không có hắn ta sống không được nên vũ nhục ta như vậy hả. Giờ ta làm sao trở về đối diện với sư phụ đây?

“Đừng tưởng ta sủng ái ngươi thì được thế mà làm kiêu.” Ta không có ý đó, hắn như thế nào lại thiếu kiên nhẫn trưng bản mặt uy quyền ra.

“Ngươi cút đi cho ta.” Ta đem quần áo vứt xuống đất, nhổ toẹt một bãi.

Hắn túm lấy áo ta. Nhìn thấy bộ mặt thối tha của hắn, ta liền sinh khí, bình thường lúc nào cũng tươi cười, hiện tại lại dùng thái độ đáng ghét này đối với ta, chẳng lẽ nếm qua rồi liền dứt tình vậy sao ?

“Hừ, không biết tốt xấu!” Hắn phát hỏa liền nhặt quần áo lên rồi đóng sầm cửa lại bước ra ngoài.

“Quân thượng, Chu Tước Thần Quân tới chơi.” Hắn vừa ra tới cửa thìmột hạ nhân liền hướng tới hắn bẩm báo.

“Mau dâng trà, ta lập tức ra ngay.” Không bao lâu, tiếng bước chân hắn dần biến mất.

Là sư phụ, nhất định sư phụ biết ta ở đây nên tới cứu ta. Bất chấp thân thể đau nhức, ta bám vào thành giường đứng dậy, nghiêng ngã lảo đảo hướng tới cửa phòng, ta nhất định phải cùng sư phụ rời khỏi nơi này.

“Sư phụ, sư phụ !” Ta vất vả lắm mới ra tới ngoài đại sảnh, thấy hắn đang cùng sư phụ ngồi trong phòng nói chuyện, ta khóc lớn một tiếng chạy ra quỳ xuống ôm lấy sư phụ.

“Đồ nhi, sao ngươi lại ở đây?” Sư phụ vòng tay ôm lấy ta, thật ấm áp.

“Sư phụ cứu ta, mau mang ta rời khỏi nơi này.” Ta không dám đứng dậy, ta sợ đứng lên rồi nhìn thấy gương mặt hắn sẽ không dám rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.