Chương 34:
"Mẫu phi, ngài nghe ai nói nhi thần bị ủy khuất?" Tả Phỉ Nhạn gạt gạt lông mày thanh tú, có giọng điệu chất vấn hỏi.
"Biến mất đã hơn nửa ngày, chẳng lẽ không đúng bị ủy khuất sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của tây Thái phi không biến sắc, giọng nói đầy châm chọc.
Bà vẫn còn rất xinh đẹp, một thân phục trang đỏ rực càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc.
Nói vậy công chúa Hồng Điệp chính là được di truyền vẻ đẹp của tây Thái phi, hơn nữa ánh mắt câu hồn người phải nói là hơn hẳn tây Thái phi mấy phần, một người là mang vẻ đẹp của hoa hồng, một người là mang độc hoa anh túc.
À còn có một người như đóa hoa bách hợp thâm tàng bất lộ!
Sao nàng có thể tính sót một đóa cơ chứ , Hoàng quý phi, Hoàng quý phi Ý Vận ...
"Lục điệp công chúa nói rất đúng." Tây Thái phi nghiến răng nói, xinh đẹp trên mặt hơi có vẻ vặn vẹo , nếp nhăn ở khóe mắt hơi dúm lại.
"Tạ mẫu phi quan tâm, nhi thần khuyên mẫu phi vẫn là nên về bảo dưỡng tốt nhan sắc đi, vừa rồi nhi thần trộm nhìn thấy ở khóe mắt của người có mấy cái nếp nhăn đấy." Mới vừa rồi còn châm chọc, Tả Phỉ Nhạn hơi nhún người kính cẩn hành lễ với tây Thái phi.
"Gì, nếp nhăn... Ngươi nói gì, ngươi nói gì." Giống như bị sét đánh, tây Thái phi nhảy dựng lên.
"Gương, cho ta gương... Ta muốn gương, tại sao có thể có nếp nhăn, ta bảo dưỡng tốt như vậy!" Vội vã sai ma ma bên cạnh đưa tới gương đồng.
"Mẫu phi..." Vẫn trầm mặc không nói công chúa Hồng Điệp mở miệng kêu to, thuận tiện âm thầm nhắc nhở mẫu phi đã luống cuống.
"Hoàng muội, mẫu phi hôm nay tới là vì quan tâm ngươi, không phải tới để nghe ngươi châm chọc mẫu phi." Cao ngạo thanh âm khiển trách Tả Phỉ Nhạn không đúng.
"Nếu công chúa Hồng Điệp đã gọi ta một tiếng hoàng muội, ta đây cũng không thể không phân biệt được lớn nhỏ, hoàng tỷ nói rất đúng. Nhưng ta thật sự không biết lời nào ta nói ra là cãi mẫu phi, mẫu phi khóe mắt có nếp nhăn đó là sự thật, thân là nhi thần, chẳng qua ta chỉ thuật lại sự thật thôi, chẳng lẽ nói như vậy cũng sai sao?" Tả Phỉ Nhạn ngẩng đầu, nhìn thẳng hoàng tỷ thoạt nhìn yêu mị này.
"Mất dạy không thể giáo dục được, ngươi hết thuốc chữa rồi !" tây Thái phi tức giận ngón tay run rẩy chỉ Tả Phỉ Nhạn, vòng tay kêu lên đinh đinh đang đang.
"Chúng ta đi." Nhướng lông mày ánh mắt độc ác liếc Tả Phỉ Nhạn.
"Nhi thần cung tiễn mẫu phi." Tả Phỉ Nhạn ngoan ngoãn đứng ở một bên cung tiễn.
"Xùy... Lão yêu bà, lại đến địa bàn của ta dương oai." Tức chết nàng, mới vừa chịu một bụng tức, trở về tẩm cung lại phải đối mặt với lão yêu bà ngàn năm này.
"Công chúa, ngài đắc tội tây Thái phi, nói vậy tây Thái phi sẽ không từ bỏ ý đồ." Ở trong cung, tây Thái phi thế lực không thể khinh thường, tiên vương còn sống , tây Thái phi là thụ...nhất sủng quý phi, hôm nay tiên vương không có ở đây, ngược lại thế lực của tây Thái phi không bị sứt mẻ gì, mà là thế lực có thể nói ngang bằng với Thái hậu, Thủy Liên trong đầu thầm tính toán .
"Liên Nhi, ngươi sợ?" Nàng biết Liên Nhi cố kỵ, nhưng nàng không thể chịu được tức giận này.
Tại sao lại có thể vừa gây thương tổn cho nàng xong lại có thể chạy tới tẩm cung của nàng lớn tiếng quát nạt?