Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép Đụng

Chương 17: Chương 17: Đóng cửa không gặp




"Mẫu hậu, để cho ta vào xem một chút." Tả Dận Hạo cố gắng kìm nén ý nghĩ muốn phá cửa xông vào, liên tục đập cửa.

"Hoàng nhi, ngươi còn biết tới thăm hoàng muội ngươi à?" Thanh âm thản nhiên của Thái hậu từ bên trong truyền ra, làm cho người ta nghe không ra giận dữ.

"Mẫu hậu, nhi thần biết mình sai rồi, người hãy để cho ta vào xem hoàng muội một chút." Dọc theo đường đi tới cung Lục Điệp, không ngừng nghe nói hoàng muội sốt cao không ngừng, lại nghe nói nơi bị đánh bị nhiễm trùng nặng.

Đều do hắn, nếu như không phải là hắn hạ thủ nặng như vậy, hoàng muội cũng không phải chịu khổ như vậy, hiện tại, hắn hối hận muốn chết, chỉ hận không thể gánh chịu đau khổ thay hoàng muội.

Trong lòng vô hạn phiền muộn đau đớn, hắn không biết đây là cảm giác gì.

"Hoàng nhi, không phải là mẫu hậu nói ngươi, ngươi thân là vua một nước, lại không tha thứ chuyện nhỏ được, vậy thì làm sao quản được việc trong thiên hạ đây? Chuyện ở hậu cung vốn nên để hoàng hậu giải quết, hôm nay ngươi còn chưa có lập hậu, vậy nên mẫu hậu giúp ngươi quản lý. Hôm nay ngươi lại vì Nhạn Nhi vào cung Triêu Dương nghịc ngợm mà xử phạt như vậy, nếu hôm khác, Nhạn Nhi xông vào tẩm cung của ngươi gây náo loạn, có phải ngươi sẽ lôi Nhạn Nhi ra ngọ môn chém đầu răn đe hay không? Ngươi thật làm cho mẫu hậu thất vọng." Thanh âm thương yêu ai oán của thái hậu truyền ra, lọt vào trong tai Tả Dận Hạo làm cho hắn có cảm giác như bị kim châm.

Đúng vậy! Nếu ngày khác Hoàng muội náo loạn giống như lời mẫu hậu nói không biết hắn có đem nàng đi chém đầu hay không đây?

"Mẫu hậu..." Tả Dận Hạo nghĩ ngăn cản mẫu hậu tiếp tục nói thêm gì nữa, hắn biết mình sai rồi, hắn không nên hành động theo cảm tính.

"Mẫu hậu dạy dỗ đúng, nhi thần ghi nhớ." Tả Dận Hạo kính cẩn cúi đầu ôm quyền nghe theo từng lời nghiêm dạy của thái hậu.

"Thái hậu, công chúa mới vừa rồi đã tỉnh lại." Trong điện truyền ra tiếng Thủy Liên.

"Vậy sao?" Thái hậu giọng nói vừa chậm, trong ánh mắt phiếm nước.

"Nhưng là, nhưng là..." Thủy Liên trở nên ấp a ấp úng, không biết nên nói như thế nào cho phải.

"Nô tỳ lớn mật. Ở trước mặt thái hậu còn dám ấp a ấp úng." Dư công công lớn tiếng giáo huấn.

"Công chúa nói, ngài đừng trách phạt bệ hạ nữa, công chúa còn nói đều là nàng ham chơi, mới làm cho bệ hạ tức giận, bệ hạ trách phạt là đúng, hơn nữa tạ ơn bệ hạ tới thăm nàng." Thủy Liên không thấp không cao mang theo khẩn trương thanh âm chậm rãi truyền vào tai Tả Dận Hạo, hắn cảm giác lòng trùng xuống.

Hoàng muội hận hắn, mặc dù ngoài miệng không nói ra, nhưng là không muốn gặp hắn, hắn biết...

"Hoàng nhi nghe thấy rồi chứ? Nhạn nhi không muốn gặp ngươi." Thái hậu thản nhiên nói.

Trầm mặc một lúc, thanh âm mỏi mệt của Tả Dận Hạo truyền đến, "Nhi thần biết."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.