Chương 25:
"Hoàng huynh, đừng đánh Nhạn nhi nữa..."
"Hoàng huynh, đừng đánh Nhạn nhi nữa, Nhạn nhi biết mình sai rồi."
"Ô ô ô... Đau quá."
"Đừng, đừng tới đây, không..."
Nhiều tiếng nói mớ sợ hãi vang lên, làm cho người nghe tâm đều đau.
"Hoàng nhi..." Thái hậu nói giọng khàn khàn.
"Mẫu hậu, nhi thần biết rồi." Đều là hắn hại hoàng muội thành như vậy , hắn muốn chịu toàn bộ trách nhiệm.
"Vậy chúng ta đi ra ngoài! Tâm bệnh phải có tâm thuốc." Lẩm bẩm tự nói dẫn một nhóm người đi ra ngoài.
"Bệ hạ, đây là ngưng hương, có thể làm cho công chúa ngủ an ổn không bị cơn ác mộng khống chế." Mộc Thanh Phong móc từ trong lồng ngực ra một túi hương tinh sảo, đưa vào tay Tả Dận Hạo.
Tả Dận Hạo nhận lấy túi thơm, cảm kích nhìn thoáng qua bóng lưng Mộc Thanh Phong .
Tả Dận Hạo đem túi thơm đặt lên gối Tả Phỉ Nhạn, làm cho nàng có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của túi hương tỏa ra.
Có lẽ ngưng hương có tác dụng tốt, cho nên Tả Phỉ Nhạn đang ngủ không yên, nói mê, thở nặng nề, mặt mũi tái nhợt, dần dần hô hấp ổn định.
"Nhạn nhi, muội muốn huynh phải làm sao bây giờ?" Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng.
Nàng không có tuyệt thế dung nhan, không có tính tình ôn hòa, không phải là loại hắn thích, nhưng nàng lại có một lực hấp dẫn đối với hắn, làm hắn không sao rời mắt được.
Mỗi sáng sớm thức dậy, có thể nhìn thấy nàng nằm cạnh mình, hắn thấy thật yên bình.
Có thể nghe thấy tiếng nàng cưỡi xe đạp chạy quanh, quấy rối cuộc sống của mọi người trong cung.
Có thể nhìn thấy trang phục đặc biệt của nàng, làm nổi bật những đường cong cơ thể. Thật là hạnh phúc!
"Hoàng muội, ngươi đã tỉnh chưa?" Tả Dận Hạo khẩn trương hỏi thăm.
"Hoàng huynh, huynh vừa gọi ta là Nhạn nhi sao?" Hoàng huynh gọi nàng nhạn nhi thanh âm nghe rất êm tai, không có người nào lại gọi tên nàng dịu dàng như vậy.
Thanh âm nhàn nhạt trầm thấp, nghe như từng có từng đợt sóng điện xô tới làm cho người ta có cảm giác tê dại.
"Nhạn nhi." Đây là lần đầu tiên gọi tên lúc nàng không gây náo loạn, bốn bề đều yên tĩnh, trong giọng nói của hắn hơi có chút run rẩy, nghe càng mê người.
"Hoàng huynh, Nhạn nhi muối huynh đồng ý, sau này không gọi ta là hoàng muội nữa, mà gọi ta là Nhạn nhi." Nàng không muốn tiếp tục làm hoàng muội của hắn, mà muốn làm Nhạn nhi của hắn.
Nếu gọi hoàng muội thì làm cho tình cảm của bọn họ có chút khoảng cách.
Nàng không phải hoàng muội của hắn, nàng là người tới từ thế kỷ hai mươi mốt, nàng có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình.
"Được, sau này ta sẽ gọi muội là Nhạn nhi." Chỉ cần nàng muốn là được.
Hắn nhìn nàng, nhìn khuôn mặt của tái nhợt của nàng hiện lên một rặng mây đỏ, nhìn đôi môi mỏng của nàng hiện lên nét cười, nhìn ánh mắt trong suốt của nàng đang nhìn hắn hiện lên tia sáng rực rỡ giống như lưu tinh.
"Hoàng huynh, sau này đừng đánh mông ta nữa, đau quá, đau quá!" Đau kia, đau vào trong lòng của nàng.
"Sau này không bao giờ ... như thế nữa." Tả Dận Hạo cúi đầu ưng thuận hứa hẹn.
"Nhạn nhi còn đang hận hoàng huynh? Nổi giận với hoàng huynh sao?" Nghe tới nàng hận hắn , thế giới của hắn thoáng cái tối sầm.
"Sẽ không , không bao giờ ... như vậy!" Đều là nàng không hiểu chuyện, "Hoàng huynh, sau này nhạn nhi không bao giờ ... không chọc giận để hoàng huynh tức nữa." Nàng nhìn hắn, ánh mắt mông lung, yếu ớt, giống như còn đang chìm đắm trong mộng đẹp, cúi đầu mỉm cười.