"Như vậy tỷ tỷ, ta có lời cũng nói thẳng, nói không dễ nghe, tỷ tỷ cũng đừng để ở trong lòng, nếu nói hợp ý tỷ, thì tỷ tỷ cũng biết vậy thôi. Tóm lại, ngày hôm nay đi gặp bệ hạ, cũng là chủ ý của tỷ tỷ, mặc dù không biết dụng ý của tỷ, nhưng cũng là do muội nguyện ý đi, dù sao cũng lâu rồi muội chưa gặp bệ hạ." Giọng nói mềm mại , nhẹ nhàng dần dần biến thành chanh chua.
"Muội muội, nói chuyện cẩn thận chút! Tai vách mạch rừng. Muội muội ngày hôm nay vừa đi thăm bệ hạ, tất cả đều là bản thân ngươi nhớ thương bệ hạ, chuyện này không có quan hệ gì với tỷ tỷ ta cả." Khẽ vuốt lên tay Lan quý nhân, vỗ vỗ tay nàng ta tỏ ý an ủi, trong lời nói không cần bàn thêm.
Nghe nàng ta vừa nói như thế, Lan quý nhân lâm vào chán nản, nàng ta làm như mình sạch sẽ vậy.
"Như vậy theo ý tỷ tỷ, muội muội ta nên làm như thế nào?" Hung hăng rút tay về, dùng khăn gấm lau chỗ tay vừa bị Ý Vận nắm.
"Lúc nào nên ăn thì ăn, lúc nào nên ngủ thì ngủ, lúc nào nên chơi thì chơi, lúc nào cần giả bộ ngu ngốc nên giả bộ ngu ngốc, lúc nào nên xem cuộc vui thì xem cuộc vui... Muội muội, không cần tỷ tỷ nhiều lời, ngươi là người thông minh, nên làm sao thì làm, tỷ tỷ chỉ nhắc thêm một chuyện, thái hậu chọn người đã tiến cung." Gián tiếp cũng là ở nhắc nhở mình, mặc dù địa vị nàng ta trong lòng bệ hạ khó có thể lung lay, nhưng địa vị của hoàng hậu ở trong cung sau này không thể khinh thường, rồi thế lực của nàng ta đã suy yếu, khó tránh sau này bị hoàng thượng lơ là.
"Hoàng hậu? Tỷ tỷ gần đây nghe được tin đồn gì vậy?" Lan quý nhân bối rối bắt được tay Ý Vận, nhưng cũng bị nàng xảo diệu né qua.
"Muội muội chớ vội, còn cách một khoảng thời gian nữa mới đến lúc chọn hoàng hậu, nếu muội muội muốn tranh thủ có được sự sủng ái của bệ hạ cần phải nhanh một chút." Nhẹ nhàng cười một tiếng, làm cho nàng an tâm.
"Tỷ tỷ, muội muội ta tại sao có thể không vội? Muội muội mặc dù thân là quý nhân, nhưng cũng không so được với danh hiệu Hoàng quý phi của tỷ tỷ, ở nơi này trong hậu cung, mỹ nhân mới tới hơn hẳn muội về nhan sắc sẽ được hoàng thượng sủng ái hơn, huống chi ta là một lãnh cung tiểu thiếp." Lan quý nhân ê ẩm nói, trong mắt chứa đầy nước mắt.
"Lãnh cung tiểu thiếp? Đường đường quý nhân, ai dám nói muội như vậy?" Ý vận bắt được trọng điểm, lời nói thấm thía hỏi.
"Người nào? Này trong cung còn có thể là ai, không phải là công chúa Lục Điệp kia sao." Nói Lục Điệp công chúa, Lan quý nhân thật hận không thể xé nát nàng, chanh chua một lớp cao hơn một lớp.
"Khi nào thì muội lại chọc phải công chúa Lục Điệp rồi?" Lục điệp công chúa cũng là cừu hận của nàng ta, chỉ là nàng ta sẽ không giống Lan quý nhân làm trò nói ra trước mặt người khác, nàng là đoan trang ôn nhu Hoàng quý phi, cũng không phải tiểu thiếp không hiểu chuyện
"Một lời khó nói hết, muội và công chúa Lục Điệp không ở chung được." Lan quý nhân cũng chỉ nói qua loa, trực giác nói cho nàng ta biết, có một số việc không thể để cho Hoàng quý phi biết, dù sao cho tới bây giờ, nàng ta cũng không biết Hoàng quý phi có cùng hội cùng thuyền với nàng ta không
"Nếu muội muội không muốn nói, vậy tỷ tỷ cũng không hỏi nữa, ta xem sắc trời không còn sớm, ngươi cũng nên hồi cung dùng bữa, tránh cho các cung nhân gấp gáp." Ý Vận nhẹ uống một ngụm trà, vuốt vuốt mí mắt.
Nếu Hoàng quý phi đã hạ lệnh đuổi khác , nàng ta cũng không tiện ở lâu, hôm nay đến nơi này, một là vì có chuyện khó chịu trong lòng, hai là muốn nhục nhã nàng ta một phen, ba là thử dò xét một chút nàng ta, mục đích cũng đã đạt tới. Chậm rãi đứng lên, khẽ khom người phúc an.
"Vậy muội muội cáo lui trước."
"Ừ!" Lan quý nhân đến nơi này làm gì, nàng lại không biết sao? Trong mắt hiện lên xem thường, ác độc, chẳng qua là chưa tới lúc!