Tử thủy tinh rực rỡ, quý giá kết hợp cùng với một thân hỉ bào đỏ tươi rực rỡ, không những không chói mắt mà, ngược lại cảm thấy hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.
Nhạn nhi gọi nàng đại hoàng tỷ , một tiếng này nàng (Hồng Điệp) đã đợi không biết bao nhiêu lâu, nắm tay nàng (Nhạn Nhi) càng chặt
Trong nháy mắt đó nàng lại nhìn thấy trên mặt hoàng tỷ nở nụ cười mị hoặc, khóe môi cong cong nhếch lên, giống như hai đầu thuyền nhỏ trông rất đẹp mắt.
"Nhạn nhi, sau này nếu là có cái gì không như ý, chỉ cần nói với tỷ tỷ một tiếng tỷ tỷ nhất định sẽ giúp ngươi." Môi khẽ mở. Troong một giây Tả Phỉ Nhạn không hiểu Hồng Điệp công chúa muốn nói cái gì?
Bây giờ nhìn lại hoàn toàn không có ác ý, giống như là thật tâm muốn nàng tốt, vậy sao ban đầu lại làm cho quan hệ hai người trở nên căng thẳng? Trong lòng nổi lên đề phòng, không tự chủ được tay thoát khỏi cái nắm chặt của nàng .
Xem ra, nàng vẫn là đả thương nàng, Tả Phỉ Tuyết cũng không muốn làm tổn thương nàng! Nhiều lời vô ích, ngày sau nàng định sẽ biết, hết thảy đều là vì tốt cho nàng!
"Nhạn nhi, nên lên đường ." Mới vừa mơ hồ nghe thấy phía ngoài kêu, trong lòng có cổ không thôi, tinh linh vui vẻ ở trong cung sắp rời xa, sau này ở trong cung chỉ còn lại nghi kỵ và âm mưu.
"Vậy hoàng tỷ có thể tiễn Nhạn Nhi một đoạn không?" Ly biệt sắp tới, trong mắt nhiều ưu thương.
"Mẫu hậu, mẫu phi các ngài khóc?" Mặc dù các nàng che dấu vô cùng tốt, nhưng đôi mắt có vẻ hơi sưng kia, vẫn là nói rõ các nàng đã khóc.
"Nhạn nhi, con có từng oán mẫu hậu?" Vốn là nhạn nhi hôn sự có thể tại tháng sau cử hành, là nàng đem hôn sự đẩy trước , làm cho nàng cùng hoàng nhi cùng một ngày gả cùng cưới.
"Nhạn nhi chưa từng oán mẫu hậu." Oán? Nàng không oán chỉ là hơi có chút mờ mịt, trong ngày thường hay lớn tiếng nhưng lúc này thanh âm lại nhỏ nhẹ, mơ hồ như có tiếng nức nở.
"Nhưng mẫu hậu cảm thấy thật xin lỗi nhạn nhi." Nhạn nhi trong trang phục lộng lẫy, càng phát ra quyến rũ mềm mại, so sánh cùng với Hồng Điệp công chúa như lửa đỏ bên cạnh, mỗi người mỗi vẻ, nhạn nhi của bà đã trưởng thành, Nhạn Nhi của bà phải lập gia đình, không còn là cái nữ oa nằm bên gối làm nũng nữa.
"Mẫu hậu, nhạn nhi không nỡ các ngài." Vén váy dài lên chạy chậm , mũ phượng trên đầu kêu lên đinh đinh đang đang, áp chế trên đầu làm cho nàng khó chịu.
"Nhạn nhi, cẩn thận một chút." Thái phi lo lắng kêu, nàng vừa chạy, không biết có bao nhiêu người vì nàng mà khẩn trương.
"Mẫu phi, đừng lo lắng, nhạn nhi không có chuyện gì." Một thời gian ngắn không nhìn thấy mẫu phi ôn nhu, lòng nàng không nỡ xa.
"Mẫu hậu mới vừa rồi còn có suy nghĩ Nhạn Nhi đã trưởng thành, không ngờ ngươi lại chạy như vậy, đúng là Nhạn Nhi chưa trưởng thành rồi." Mới vừa rồi bị dọa sợ tim cũng nhảy lên cổ họng rồi.