Hoàng Nhan Đoạt Phách

Chương 13: Chương 13: Giữa Đường Chạm Trán Bọn Hàm Đan




Lam y tổng quản Phùng Giai Vận đáp:

- Gã nói thứ huyền công này đã được nghe Giáp Tý Kỳ Sĩ trong bảo nhắc tới một lần, tuy có biết tên nói mà chưa rõ nguồn gốc cùng cách rèn luyện.

Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương nhìn Thiềm Thế Quang ngửng đầu lên nói:

- Phùng huynh đi lấy cuốn sách đó vào đây.

Thiềm Thế Quang theo lời đứng dậy đến sau giường mở hộp gỗ lấy cuốn sách nhỏ bìa đen.

Thượng Nguyên Dương đón lấy sách lật ra coi một lúc rồi lắc đầu nói:

- Không có. Cuốn Hải Nội Võ Học sưu bí này chỉ ghi chép Tiên Thiên Thái Cực Công và Hỗn Nguyên Như Ý Công, chứ không nói gì đến Cửu Huyền Dương Công. Thượng mỗ chắc là thằng lỏi nói quanh rồi.

Phùng Giai Vận hỏi:

- Nhưng gã mô tả tình hình lại hoàn toàn giống những điều tiểu đệ học tập không sai chút nào. Vậy điểm này giải thích ra sao?

Thiềm Thế Quang đáp:

- Theo tiểu đệ phỏng đoán thì không chừng gã thay đổi tên gọi. Cửu Chuyển Huyền Dương Công có thể là một thứ trong Tiên Thiên Thái Cực Công và Hỗn Nguyên Như Ý Công.

Thượng Nguyên Dương gật đầu nói:

- Có thể như vậy.

Phùng Giai Vận lại nói:

- Thượng huynh thử nghiên cứu kỹ lại những lời chú thích hai thứ huyền công này xem có thể điều tra ra được chút gì liên quan đến mấy vị kỳ sĩ kia không.

Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương lại lật bí sách ra coi trang bảy, đọc từng chữ:

“Tiên Thiên Thái Cực Công khởi đầu từ phái Võ Đang, do chưởng môn đời thứ chín là Thái Hư đạo trưởng sáng lập. Muốn luyện công phu này phải là đồng thân. Khi

luyện không được gần tửu sắc. Tùy tư chất của kẻ rèn luyện, trong vòng năm năm có thể thành đạt được một phần. Muốn tới trình độ xuất thần nhập hóa thì ít ra là phải mười năm. Sau khi thành công không phải kiêng tửu sắc, nhưng phóng túng quá độ tất bị tổn thọ. Môn tuyệt học này đến đời thứ mười bốn phái Võ Đang là thất truyền”.

Phùng Giai Vận hỏi:

- Trong sách có ghi nguyên nhân vì sao mà thất truyền không?

Thượng Nguyên Dương đáp:

- Không rõ vì nguyên nhân gì?

Phùng Giai Vận nói:

- Địa vị tối cao ở phái Võ Đang hiện nay là Võ Đang Tam Lão đều vào hàng đệ tử thứ hai mươi mốt. Thế thì Tiên Thiên Thái Cực Công của phái đó thất truyền đã gần một trăm năm nay.

Phùng Giai Vận hỏi:

- Còn Hỗn Nguyên Như Ý Công thì sao?

Thượng Nguyên Dương lại lật trang đầu đọc:

“Hỗn Nguyên Như Ý Công: Sau khi Tiên Thiên Thái Cực Công phái Võ Đang bị thất truyền, Hý Hạc Lão Nhân trên núi Thái Bạch mất ba chục năm trời tham khảo nội công tâm quyết của tám môn phái lớn đương thời mà lập ra. Người luyện Hỗn Nguyên Như Ý Công trước hết phải luyện Dịch Cân Kinh của Đạt Ma Sư Tổ. Môn võ học tuyệt thế này do Hý Hạc Lão Nhân truyền tới Binh Dao đại hiệp ở Sơn Tây là ba đời. Vì Binh Dao đại hiệp quy ẩn ba mươi năm trước mà bị đoạn tuyệt. Hiện nay ở phái Võ Đang còn có truyền nhân. Đáng tiếc không hiểu truyền nhân là ai mà thôi”.

Phùng Giai Vận không ngớt gật đầu nói:

- Trong này đã có điểm thuyết minh.

Thượng Nguyên Dương chau mày hỏi:

- Thuyết minh ở chỗ nào? Đến nay chúng ta còn chưa biết mấy vị kỳ sĩ kia họ tên gì thì càng không thể đoán ra lão quỷ hôm đó có phải là một vị kỳ sĩ nào hóa trang hay không? Nếu chỉ phỏng đoán thì lấy chi làm chắc?

Phùng Giai Vận thở dài nói:

- Chúng ta phí bao nhiêu tâm cơ tìm đến gã tiểu tử kia làm chi? Bây giờ hãy chờ xem sau khi gã tới Đồng Quan, lão đông gia có biện pháp nào khiến cho gã thố lộ chân tình chăng?

Thượng Nguyên Dương lắc đầu đáp:

- Thượng mỗ coi chừng rất ít hy vọng.

Phùng Giai Vận hỏi:

- Tại sao vậy?

Thượng Nguyên Dương đáp:

- Thằng lỏi này tinh quái khiến người ta phải ghê sợ. Có khi gã đã nhìn thấy mục đích dựng tòa lôi đài ở Tương Dương chuyên để kiếm gã cũng chưa biết chừng.

Phùng Giai Vận hỏi:

- Cái đó có gì quan hệ?

Thượng Nguyên Dương hỏi lại:

- Sao lại không quan hệ?

Phùng Giai Vận đáp:

- Gã bị đuổi ra khỏi bảo. Hai năm nay gã vẫn không yên thân thủ phận, muốn trở về trang bảo cũng không thể được. Về điểm này gã biết rồi. Thượng huynh chẳng đã nghe gã không cho ai nhắc tới ba chữ “Kỳ Sĩ Bảo” đó ư? Theo tình hình này gã đối với ông già gã tất có mối cừu hận sâu xa. Chỉ cần uyển chuyển hỏi gã một cách khéo léo thì gã chẳng còn lý do gì để giữ những chuyện bí mật trong trang bảo nữa.

Thượng Nguyên Dương vẫn lắc đầu nói:

- Tuy lão đệ nói cũng có lý nhưng ta vẫn nhận thấy chẳng có gì đáng lạc quan.

Phùng Giai Vận nói:

- Nếu quả gã tiểu tử này bưng kín miệng bình chẳng có cách nào hỏi dò được thì đành đưa tới Long Môn để Tể phụ lão hộ pháp xử lý.

Thượng Nguyên Dương đáp:

- Ta xem chừng chẳng sớm thì muộn phải đi con đường đó.

Trong nhà yên lặng hồi lâu, đột nhiên Thiềm Thế Quang chau mày lên tiếng:

- Có một điều tiểu đệ thủy chung không hiểu.

Thượng Nguyên Dương hỏi:

- Điều chi?

Thiềm Thế Quang đáp:

- Mỹ Phụng cô nương của chúng ta đã cùng gã tiểu tử bàn chuyện kết hôn, mà sao ở trước mặt chúng ta không thấy đề cập tới?

Phùng Giai Vận đáp:

- Thiềm huynh thật là hồ đồ. Khi nào một cô gái lại tùy tiện nói ra vụ này?

Thiềm Thế Quang cười lạt nói:

- Cái đó kể như hết rồi.

Phùng Giai Vận sửng sốt hỏi:

- Tại sao vậy?

Thiềm Thế Quang khịt mũi hỏi lại:

- Phùng huynh cho là vị đại tiểu thư của chúng ta gặp việc này không chịu nói ra ư? Giỡn hoài!

Thượng Nguyên Dương trầm ngâm đáp:

- Vụ này có điều ngoắt ngoéo.

Phùng Giai Vận hỏi:

- Phải chăng Thượng huynh cũng nhận ra gã tiểu tử buột miệng nói quàng, chứ Mỹ Phụng chưa quen biết gã.

Thượng Nguyên Dương đáp:

- Theo nhận xét của ta lại trái ngược.

Phùng Giai Vận ngạc nhiên hỏi:

- Thượng huynh muốn nói...

Thượng Nguyên Dương ngắt lời:

- Theo nhận xét của lão phu thì giữa hai người không giữ kín như trước nữa. Có khi sự việc còn tiến xa hơn một bước chẳng phải chỉ như lời tuyên bố của gã tiểu tử hôm đả lôi đài mà thôi.

Phùng Giai Vận sửng sốt hỏi:

- Thượng huynh muốn nói...

Dường như trong lúc nhất thời lão chưa tìm ra được câu gì thích hợp để biểu thị mối hoài nghi cùng kinh ngạc của lão.

Thượng Nguyên Dương chụp lấy hồ rượu ngửa cổ lên uống một hồi rồi đặt hồ xuống, ngửng đầu lên hỏi:

- Phùng huynh có nhớ chuyến này đến Tương Dương là chủ ý của ai?

Phùng Giai Vận “Ồ” lên một tiếng đáp:

- Phải rồi! Phải rồi! Nếu Thượng huynh không nhắc tiểu đệ cơ hồ quên mất điểm này. Nghĩ kỹ lại quả nhiên có chuyện ngon lành.

Thiềm Thế Quang lắc đầu quầy quậy nói:

- Nhận xét của tiểu đệ lại không giống thế.

Phùng Giai Vận hỏi:

- Sự thực đã bày ra trước mắt một cách rõ ràng. Chẳng lẽ Thiềm huynh cho là con nhỏ kia chủ trương bày lôi đài ở Tương Dương là vì ông già của thị?

Thiềm Thế Quang thủng thẳng đáp:

- Tính cách vị đại tiểu thư của chúng ta chắc hai vị hiểu rõ rồi. Cô đã cùng gã tiểu tử này riêng tư gắn bó chuyện chung thân thì nhất định có nói rõ với lão gia, chẳng cần gì phải đi đường vòng quanh cho tốn công. Đó mới là một điểm. Còn điểm thứ hai nữa là gã tiểu tử nếu có tình cảm với đại tiểu thư đến trình độ nào thì gã cũng hiểu tính nết của cô. Gã đã hiểu tính nết của đại tiểu thư thì đêm nay chẳng khi nào gã lại công nhiên ngủ ở Quần Phương Viện.

Phùng Giai Vận giương mắt lên nói:

- Phải rồi!

Đoạn lão quay lại hỏi:

- Bây giờ xin Thượng huynh giải thích về điểm này.

Thượng Nguyên Dương cười mát đáp:

- Điểm này vốn không cần giải thích.

Lão nhìn Thiềm Thế Quang hỏi:

- Ta hãy hỏi Thiềm huynh một câu: Thư đại tiểu thư của chúng ta hiện giờ ở đâu? Thiềm huynh có biết không?

Thiềm Thế Quang ngập ngừng đáp:

- Cái đó...

Thượng Nguyên Dương lại hỏi:

- Hơn nữa Thiềm huynh không dám bảo đảm sau khi chúng ta bỏ đi, Lệnh Hồ công tử có chắc ở lại Quần Phương Viện không?

Thiềm Thế Quang hiển nhiên chưa nghĩ đến điểm này, trong lúc nhất thời không biết biện luận như thế nào, đành tắc họng.

Phùng Giai Vận nói:

Vụ này muốn mau rõ chẳng khó gì. Hai vị hãy chờ ở đây. Tiểu đệ đến Quần Phương Viện coi.

Thượng Nguyên Dương đáp:

- Thêm việc không bằng bớt việc. Vả lại cái đó ra ngoài đề. Cứ về tới Đồng Quan là biết ngay. Sáng mai chúng ta thượng lộ là điều khẩn yếu. Ồ! Bây giờ là lúc nào?

Thiềm Thế Quang đáp:

- Vào khoảng canh ba.

Thượng Nguyên Dương nói:

- Vậy chúng ta cần đi ngủ để lấy sức.

Giữa lúc Thượng Nguyên Dương và Phùng Giai Vận đứng lên dời khỏi chỗ ngồi để về phòng riêng thì một bóng xám cũng từ phía sau cửa sổ lướt đi như mây khói nhẹ rồi mất hút vào bóng đêm.

Thượng Nguyên Dương đã đoán trúng. Sau khi ba người dời khỏi Quần Phương Viện, Lệnh Hồ Bình quả không ở lại đó bao lâu. Có điều lão chưa nghĩ tới bọn lão ba người về khách điếm, chàng vẫn theo dõi không rời nửa bước.

Hôm sau vào khoảng giờ Tý, Lệnh Hồ Bình trở về khách điếm. Cả hai bên đều giữ tâm sự chưa nói ra, cùng nhau dời khỏi thành để lên đường.

Ba bữa sau, xe ngựa chuyển vào đường Quan Lạc.

Lúc đó vào khoảng cuối giờ Mùi đầu giờ Thân, người ngựa nghỉ lại ăn uống rồi lại lên đường.

Mới đi chừng hơn một dặm, bỗng nghe Dương Phúc la lên một tiếng, dừng xe ở giữa đường.

Lam y tổng quản Phùng Giai Vận ngồi tựa cửa xe vén rèm lên thò đầu ra hỏi:

- Dương Phúc! Sao ngươi lại kêu ầm lên?

Thanh y tổng quản Thiềm Thế Quang sửng sốt hỏi:

- Lão Phùng! Chuyện gì vậy?

Phùng Giai Vận khẽ đáp:

- Mau tìm cách bảo lão Dương rẽ qua đường khác mà đi không thì quay trở lại. Mấy vị chớ có ra. Chuyện này rắc rối to.

Lệnh Hồ Bình ngồi tựa vào rương áo nhắm mắt dưỡng thần, nghe Phùng Giai Vận nói vậy, giương mắt nhìn mỉm cười hỏi:

- Phải chăng Võ Đang Tam Lão đã đến?

Phùng Giai Vận lắc đầu đáp:

- Không phải. Đây cũng ba người, nhưng so với ba lão tạp chủng ở phái Võ Đang còn khó đối phó gấp mười.

Huỳnh y tổng quản Thượng Nguyên Dương giật mình kinh hãi hỏi:

- Ba người này là ai?

Phùng Giai Vận khẽ đáp:

- Nhân Yêu Kim Linh Quan và hai tên thủ hạ là hai gã quái vật vẫn đi kèm hắn

tức Thao Quái Nam Cung Cầu và Thiết Quái Bách Lý Quang.

Thượng Nguyên Dương rất đỗi hoang mang hỏi:

- Có phải chúng gây sự với bọn ta không?

Phùng Giai Vận lắc đầu đáp:

- Dường như không phải. Hoặc giả chúng ước hẹn với ai và đang chờ đối đầu. Phía trước nhiều xe dừng lại chứ không phải riêng một xe bọn ta.

Thượng Nguyên Dương thở phào một cái, vội nói:

- Bảo lão Dương quay xe lại cho mau.

Lệnh Hồ Bình khoát tay cản lại:

- Hãy khoan!

Rồi chàng nhìn Lam y tổng quản Phùng Giai Vận hỏi:

- Phùng huynh bảo ba người đó tên là gì?

Phùng Giai Vận đáp:

- Nhân Yêu Kim Linh Quan, Thao Quái Nam Cung Cầu và Thiết Quái Bách Lý Quang. Người võ lâm kêu vắng mặt bọn chúng là Hàm Đan Tam Nghiệt.

Lệnh Hồ Bình chau mày hỏi:

- Quả là quái sự! Trong võ lâm có những nhân vật danh hiệu thế này từ hồi nào? Sao Lệnh Hồ mỗ chưa từng nghe ai nhắc tới?

Phùng Giai Vận nhăn nhó cười đáp:

- Vô phúc mới gặp chúng. Bình thời còn ai muốn...

Lệnh Hồ Bình nhìn vào mặt lão hỏi:

- Cổ nhân giải thích: “Tham tài là thao, tham thực là thiết”. Thao Quái và Thiết Quái phải chăng là một tên tham tài và một tên tham thực?

Phùng Giai Vận gật đầu đáp:

- Đúng thế. Một tên tham tài, một tên tham thực. Ngoài tài và thực, hai quái vật đó không nghiện một thứ nào khác.

Lệnh Hồ Bình tựa hồ nói để mình nghe:

- Vàng bạc vốn là những cái ham muốn của loài người. Tham tài tham thực cũng ở trong khối vàng bạc chẳng có chi là lạ. Phóng tầm mắt nhìn ra thiên hạ, loại người này nhiều lắm. Hai quái vật kia không khéo che đậy nên người đời kêu bằng quái nghiệt, kể ra cũng còn chỗ khả lân.

Ba lão Thượng, Phùng, Thiềm nghe chàng đưa ra nghị luận này bất giác nhìn nhau ngơ ngác.

Lệnh Hồ Bình lại ngửng đầu lên hỏi:

- Còn Nhân Yêu thì giải thích như thế nào?

Lam y tổng quản Phùng Giai Vận khó bề giải thích, ấp úng đáp:

- Cứ theo hai chữ “Nhân Yêu” công tử có thể tưởng tượng được. Đó là nói... là nói... hắn đối với nữ nhân...

Lệnh Hồ Bình lắc đầu hỏi:

- Thế lại càng vô ích. Tỷ như bản công tử đi tới đâu, dù chỉ một ngày phải xa rượu và đàn bà cũng lấy làm khó chịu. Chẳng lẽ Lệnh Hồ mỗ là Nhân Yêu?

Phùng Giai Vận vội nói:

- Công tử hiểu lầm rồi.

Lệnh Hồ Bình “Ủa” một tiếng hỏi:

- Vậy phải nói thế nào mới đúng?

Phùng Giai Vận líu lưỡi lắp bắp:

- Theo ý tiểu đệ thì Nhân Yêu họ Kim không những chỉ ham nữ sắc mà đối với nam nhân, hắn... hắn cũng thế... cũng... phát sinh hứng thú. Nghe nói vì hắn... vì hắn...

Lệnh Hồ Bình thộn mặt ra hỏi:

- Có chuyện đó ư?

Rồi chàng gật đầu khoát tay nói:

- Chúng ta xuống coi đi! Gặp nhân vật này nên coi cho biết. Chúng ta xuống cả đi, đừng bỏ lỡ cơ hội.

Phùng Giai Vận hốt hoảng cản lại đáp:

- Công tử chớ có làm thế.

Lệnh Hồ Bình ngạc nhiên hỏi:

- Coi một chút thì sao?

Phùng Giai Vận khẽ nói:

- Mấy người bọn lão phu xuống còn được, nhưng công tử nhất định không nên.

Lệnh Hồ Bình trợn mắt lên hỏi:

- Tại sao vậy?

Phùng Giai Vận khẽ đáp:

- Hắn mà thấy công tử phong tư tuấn tú, Phùng mỗ dám đánh cuộc, quái vật đó nhất định không chịu buông tha.

Lệnh Hồ Bình mỉm cười nói:

- Xin Phùng huynh yên tâm về điểm này. Bọn công tử trên đời có mấy loại, nhưng Lãng Đãng công tử trong võ lâm chỉ có một tên. Không chừng Lệnh Hồ mỗ sẽ ra ngoại lệ.

Dứt lời chàng không để Phùng Giai Vận nói gì nữa, giơ tay khẽ vén rèm nhảy vọt ra ngoài xe.

Thượng, Phùng, Thiềm ba người không làm sao được đành phải xuống theo.

Hai đầu đường quan đạo lúc này xe cộ và hành khách đều đông nghẹt. Khoảng trống ở giữa rộng không đầy bảy tám trượng.

Hai đầu đường đều cắm một lá cờ đuôi nheo. Bên kia cạnh cây cờ là hai cái tử thi nằm lăn ra. Bên này, một cỗ xe ngựa tan nát. Hiển nhiên đây là kết quả của kẻ thấy cờ đuôi nheo vẫn không dừng lại.

Nhìn vào giữa đường hai lão già ăn mặc kỳ dị ngồi tựa lưng vào nhau.

Cách chỗ hai lão không xa là một hàng dương liễu. Ba con ngựa buộc dưới gốc

cây.

Ngoài ra còn một người ăn mặc theo kiểu võ sĩ, y phục rất chỉnh đốn mà gương mặt rất xinh đẹp không nhận ra được là trai hay gái. Thanh niên này không hỏi cũng biết là Nhân Yêu Kim Linh Quan.

Hai lão già ngồi tựa lưng vào nhau ở giữa đường thì một lão lưng còng còn một lão bụng lớn kinh người.

Lão bụng phệ đang cắn một miệng đùi chó. Lão lưng gù đặt một cái túi vải lớn ở dưới chân.

Lão lưng gù ăn mặc rất tề chỉnh, hai bên cạnh sườn khâu hai cái túi. Cả dưới quần cũng có túi. Đồng thời túi nào cũng đựng đầy ăm ắp không hiểu vật gì bên trong?

Còn lão bụng phệ khắp mình chỉ chia hai món: cái quần ngắn đến gối và tấm áo choàng cụt tay.

Những khuy nút trên áo đã đứt hết để lộ cả cái bụng to tướng, ánh dầu mỡ lấp loáng, chẳng khác một ngôi mộ nhỏ ở giữa người. Cứ coi bề ngoài hai nhân vật này thì họ chẳng cần thông báo họ cũng biết lão lưng gù là Thao Quái Nam Cung Cầu và lão bụng phệ là Thiết Quái Bách Lý Quang.

Lúc này Thiết Quái chỉ nhấm nháp mùi vị ngon lành của cái đùi chó. Còn Thao Quái thỉnh thoảng lại sờ vào cái bao tải đặt dưới chân, dường như hai lão chẳng biết gì đến hai đầu đường xe cộ và người ngựa dừng lại rất đông.

Nhân Yêu Kim Linh Quan ngồi tựa gốc cây dương liễu giương cặp mắt láo liên không ngớt nhìn xe cộ và hai đám đông, dường như để kiếm người quen.

Số đông không biết lai lịch Nhân Yêu lại tưởng hắn là nữ hiệp đổi thoa cài trâm, muốn lần mò lại để hòng lọt vào mắt xanh và hưởng giấc mộng vàng. Hạng người này cũng không phải ít.

Hiển nhiên Nhân Yêu đã ngó thấy Lệnh Hồ Bình trong đám đông. Cặp mắt hắn ướt như nước chiếu ra những tia dị quang.

Lam y tổng quản Phùng Giai Vận kinh hãi dùng phép truyền âm nói:

- Nguy rồi! Hắn đã ngó qua bên này.

Lệnh Hồ Bình mỉm cười dùng phép truyền âm hỏi:

- Ngó qua bên này thì sao?

Phùng Giai Vận dùng phép truyền âm đáp:

- Công tử mau dời nhãn quang ra chỗ khác.

Lệnh Hồ Bình ngạc nhiên quay lại hỏi:

- Tại sao vậy?

Phùng Giai Vận khẽ đáp:

- Võ công hắn chẳng có gì đáng kể, nhưng cặp mắt chiếu ra những tia quái dị. Nghe nói hắn chăm chú nhìn ai một lúc thì nữ nhân cảm thấy hắn là một mỹ nam tử phong độ tuyệt vời. Còn nam nhân bất giác coi hắn là một tiên nương hóa thân. Một cái chau mày, một nụ cười đủ khiến người ta điên đảo thần hồn. Dù người võ công cao thâm đến đâu đã tiếp xúc nhãn quang với hắn là tự nhiên mất sức kháng cự. Không nên gây với hắn là ở chỗ tà khí này.

Lệnh Hồ Bình gật đầu đáp:

- Lệnh Hồ mỗ sẽ coi chừng.

Long chàng không khỏi ngấm ngầm kinh hãi.

Lam y tổng quản đưa ra thuyết đó mới nghe tựa hồ hoang đường, nhưng nghĩ kỹ thật đáng khả nghi.

Vừa rồi Nhân Yêu ngó Lệnh Hồ Bình, suýt nữa chàng nhận thấy gương mặt đối phương không khả ố như lúc đầu mà nẩy ra cảm giác thương yêu. Chàng là hạng người định lực vững vàng mà còn như vậy thì kẻ khác tình trạng sẽ ra sao?

Giữa lúc ấy bỗng nghe Dương Phúc khẽ nói:

- Bên kia lại có cỗ xe mới đến.

Lệnh Hồ Bình và ba vị tổng quản ngửng đầu lên nhìn quả thấy phía đối diện có cỗ xe ngựa đang đi tới. Cỗ xe này nước sơn bóng nhoáng, đồ trang sức rất hào hoa. Hán tử dong xe là một thanh niên ăn mặc diêm dúa coi rất oai vệ. Tên dong xe mà như vậy

thì không cần hỏi cũng biết người ngồi trong xe vào hạng quý phái đến thế nào?

Cỗ xe từ đằng xa đi tới. Hán tử dong xe vẫn vung roi quát tháo tỏ ra không chịu dừng lại.

Thanh y tổng quản Thiềm Thế Quang khẽ hắng dặng nói:

- Màn kịch này coi được đây.

Lệnh Hồ Bình hỏi:

- Người đó là ai?

Thiềm Thế Quang hỏi lại:

- Chẳng nhẽ công tử không nhận ra trên rèm xe có cái hồ lô làm tiêu chí?

Lệnh Hồ Bình hơi sửng sốt hỏi lại:

- Hồ Lô Tẩu ư?

Thiềm Thế Quang đáp:

- Nếu chính Hồ Lô Tẩu đến thì chẳng có gì đáng coi. Lão quái vật đó rượu là trên hết. Hễ tay lão cầm cái hồ lô là chẳng biết trời biết đất gì nữa, bất luận Nhân Yêu, Quỷ Yêu cũng mặc.

Lệnh Hồ Bình hỏi:

- Vậy nhân vật này là ai?

Thiềm Thế Quang đáp:

- Gã là đại đệ tử của lão quỷ, tên gọi Phi Hoa Chưởng La Ngọc Đình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.