Mạc Linh Nhi đi rất nhanh, thấy tên đàn ông kia không đuổi theo thì mới thả lỏng.
Nhìn bầu trời đã tảng sáng, nếu cô không quay về thì chỉ sợ sẽ xảy ra phiền phức.
Mạc Linh Nhi dựa vào kí ức đi thẳng đến phủ Thừa tướng.
May mà khu nhà Mạc Linh Nhi ở vô cùng hẻo lánh, bình thường sẽ không ai ghé qua, vừa đúng ý cô.
Mạc Linh Nhi đi đến viện của mình, vừa nhìn khóe miệng đã giật giật.
Đúng là không thể đơn sơ hơn được nữa.
Nhưng giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, Mạc Linh Nhi đi nhanh vào trong nhà, lại phát hiện có người đang nằm trên mặt đất.
Mạc Linh Nhi nhìn kĩ mới nhận ra là nha hoàn Tố Nguyệt của mình, thế là cô bước lên đỡ Tố Nguyệt dậy rồi vỗ nhẹ lên mặt: “Tố Nguyệt, Tố Nguyệt?”
Trong kí ức của cô, bao nhiêu năm nay chỉ có mình Tố Nguyệt vẫn luôn trung thành ở bên.
Tố Nguyệt bắt đầu mở mắt: “Ơ, tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây?”
Thấy Tố Nguyệt vẫn còn ngơ ngác nhưng không sao, cô cũng yên tâm.
“Ta phải hỏi em sao lại nằm lăn ra đất mới đúng?”
“A? Nô… nô tỳ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hình như... có người đánh nô tỳ một cái từ đằng sau, sau đó không biết gì nữa.” Tố Nguyệt nhớ tới chuyện trước khi hôn mê, đột nhiên sợ hãi kêu lên, túm lấy Mạc Linh Nhi nhìn kĩ: “Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?”
Mạc Linh Nhi thấy ấm lòng, nha đầu này lúc nào cũng quan tâm cô như vậy.
“Ta đang đứng trước mặt em, còn có thể xảy ra chuyện gì được?” Mạc Linh Nhi mỉm cười với Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt thấy thế không khỏi ngây người, sao nàng lại cảm thấy tiểu thư hình như khang khác?
Nàng dụi mắt nhìn lại, đây vẫn là tiểu thư nhà mình mà.
“Tố Nguyệt, em đi lấy cho ta chậu nước, ta muốn rửa mặt chải đầu.”
Trời đã dần sáng rồi, nếu không có gì bất ngờ thì lát nữa sẽ có người đến gây sự.
Nói xong Mạc Linh Nhi đi thẳng vào phòng, Tố Nguyệt kinh ngạc đứng ngây như phỗng.
Mạc Linh Nhi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương mà ngơ ngẩn.
Chỉ chốc lát đã thấy Tố Nguyệt bưng một chậu nước vào vội vàng đặt xuống: “Tiểu thư, không hay rồi, phu nhân dẫn người đến viện chúng ta.”
Mạc Linh Nhi nhíu mày, hành động nhanh thật đấy.
“Tiểu thư!” Tố Nguyệt thấy Mạc Linh Nhi vẫn ngồi im thì sốt ruột vô cùng. Tiểu thư hôm nay làm sao vậy chứ, sao lại không có chút phản ứng nào? Phu nhân đến chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
Thấy Tố Nguyệt ở bên cạnh giậm chân nôn nóng, Mạc Linh Nhi không kìm được phì cười: “Em sốt ruột gì chứ. Tới thì tới, chúng ta còn có thể trốn đi được à?”
“Nhưng mà...” Tố Nguyệt vẫn sợ phu nhận lại âm thầm làm hại tiểu thư.
Mạc Linh Nhi nhìn Tố Nguyệt rồi nói: “Yên tâm đi.” Sau đó lại nói: “Chải đầu giúp ta.”
Tố Nguyệt thấy dáng vẻ đã định liệu trước của Mạc Linh Nhi thì không hiểu sao lại yên lòng hơn.
Hôm nay hình như tiểu thư vô cùng xinh đẹp và hấp dẫn. Ngày thường tiểu thư luôn rụt rè lo ngại, cho dù dung mạo có đẹp hơn nữa cũng không được yêu thích, bây giờ thì ngược lại, dáng vẻ thờ ơ hờ hững lại khiến người ta nhìn không chớp mắt.
Thôi, nếu tiểu thư đã nói vậy thì cùng lắm mình liều cái mạng nhỏ này để bảo vệ tiểu thư, Tố Nguyệt thầm nghĩ.
Ở bên kia, Vương thị dẫn người lo lắng chạy đến, chỉ sợ ngay giây sau Mạc Linh Nhi sẽ quay về khuê phòng. Nhưng nghĩ lại, cho dù có bò được về thì cô ta cũng không còn tấm thân trinh trắng nữa. Đến lúc đó bà ta sẽ thì thầm bên tai lão gia, Mạc Linh Nhi sẽ muôn đời muôn kiếp không trở mình được nữa. Thanh Nhi của bà ta sẽ trở thành đích nữ tôn quý, là hoàng tử phi chân chính, cuối cùng còn có thể lên ngôi mẫu nghi thiên hạ. Lúc đó bà ta chính là nhạc mẫu của hoàng thượng rồi.
Nghĩ vậy bước chân của Vương thị càng nhanh chóng hơn.
Bà ta gần như đã nhìn thấy vinh hoa phú quý đang vẫy gọi.
Khi đám người hùng hổ đến viện của Mạc Linh Nhi, Vương thị liếc mắt đã nhìn thấy người đứng trước cửa, bà ta không tin nổi nhìn chằm chằm phía trước.
Thấy Mạc Linh Nhi cười tươi như hoa đứng ở cửa, Vương thị lập tức sụp đổ.
Ai có thể nói cho bà ta biết, vì sao con tiện nhân này lại vẫn yên lành đứng ở đây không?
Vương thị hung dữ nhìn chằm chằm Quế ma ma đứng bên, ánh mắt tràn đầy tức giận.
Lúc Quế ma ma nhìn thấy Mạc Linh Nhi cũng tưởng là gặp phải ma.
Không thể nào, rõ ràng bà ta đã nhìn thấy đám người đó bắt cô ta đi rồi cơ mà.
Hỏng rồi, nếu việc này không thành, chẳng phải phu nhân sẽ...
Vừa nghĩ thế bà ta liền cảm giác có một ánh mắt cay độc nhìn chằm chằm mình, Quế ma ma vừa nhìn sang chân đã nhũn ra.
Tiêu rồi.
“Phu nhân, lão nô...”
Không đợi Quế ma ma nói xong, Vương thị đã thấp giọng quát: “Im miệng cho ta. Lát nữa sẽ tính sổ với ngươi!”
Quế ma ma lập tức choáng váng, với thủ đoạn của phu nhân, bà ta sẽ phải lãnh đủ.
Không sao không sao, cho dù con tiện nhân này đã trở về, nhưng không chừng đã không còn giữ được tấm thân nguyên vẹn nữa.
Nghĩ vậy Vương thị dần dần bình tĩnh lại.
Bà ta dẫn đám người đi đến trước mặt Mạc Linh Nhi.
“Sao hôm nay Linh Nhi lại dậy sớm vậy?” Vương thị cười giả lả.
Mạc Linh Nhi thầm cười lạnh, không ngờ Vương thị này cũng có chút năng lực, còn tiếp tục giả vờ được.
Mạc Linh Nhi dường như được ưu ái mà sợ hãi, lập tức ấp úng nói: “Chỉ là... cảm thấy dậy sớm một chút thì tốt hơn.
Vương thị thấy phản ứng của cô rõ ràng là một đứa đê hèn chẳng ra gì.
Bà ta quan sát kĩ phản ứng của Mạc Linh Nhi, mãi đến khi Mạc Linh Nhi nhũn cả chân, may mắn được Tố Nguyệt đứng bên nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Vương thị bước lên thân thiết hỏi: “Linh Nhi sao vậy?” Thấy một loạt phản ứng của Mạc Linh Nhi, người đã trải sự đời như Vương thị đương nhiên đã hiểu ra.
Bà ta lập tức cười lạnh trong lòng, chỉ cần xác định lại cho kĩ, dù sao chuyện này cũng rất quan trọng.
“Khiến mẫu thân lo lắng rồi. Sáng nay con không cẩn thận bị ngã, cho nên vẫn còn hơi đau.” Mạc Linh Nhi vẫn sợ hãi đáp.
Ngươi sắp chết rồi còn cứng miệng à!
“Sao lại bất cẩn như vậy, mau vào ngồi đi.” Vương thị nói.
Sau khi hai người ngồi xuống, Vương thị liền nói: “Tháng sau là Linh Nhi đến tuổi cập kê rồi, con đã có người trong lòng chưa?”
Quả nhiên Mạc Linh Nhi cứng người, sau đó giả vờ ngượng ngùng nói: “Mẫu thân đừng cười Linh Nhi.”
Vương thị thản nhiên nói: “Con gái lớn không thể ở nhà mãi được, mẫu thân sẽ tìm cho Linh Nhi nhà chúng ta một chàng rể tốt, con phải chăm sóc sức khỏe cẩn thận mới được.”
Mạc Linh Nhi cảm động đáp: “Cảm ơn mẫu thân ưu ái.”
Vương thị rất hưởng thụ, lập tức gọi Ngô đại phu đến bắt mạch cho Mạc Linh Nhi.
“Trước tiên để đại phu xem xem sức khỏe của con thế nào.”
Ngô đại phu ra vẻ đứng đắn kéo ống tay áo Mạc Linh Nhi lên, dường như còn cố ý kéo cao, sau đó bắt mạch cho Mạc Linh Nhi.
Tố Nguyệt đứng bên cạnh thấy Ngô đại phu bất kính với tiểu thư như thế, gương mặt nhỏ nhắn kìm nén đến đỏ bừng.
Ngay lúc Ngô đại phu kéo tay áo lên, Vương thị kích động vô cùng, ánh mắt bà ta không kìm được mà lướt qua cánh tay của Mạc Linh Nhi.
Khi thấy cánh tay Mạc Linh Nhi trắng ngần, thủ cung sa đã không còn, trong lòng bà ta mừng như điên. Nếu không phải đang ở trước mặt mọi người, bà ta nhất định sẽ cười to! Ha ha, xem ra con tiện nhân này đêm qua đã bị mất rồi.
Đáp án đã chắc chắn, nhưng bây giờ không thể đánh rắn động cỏ.
Mạc Linh Nhi thấy ánh mắt vui mừng của Vương thị thì cúi đầu.
Vương thị thấy Mạc Linh Nhi như vậy lại càng chắc mẩm là cô đang hoảng loạn. Bà ta không biết lúc này Mạc Linh Nhi đang cười lạnh.
“Phu nhân, sức khỏe của tiểu thư không đáng lo, chỉ cần ăn chút đồ bổ là được.
Vương thị đâu còn tâm trạng mà nghe những thứ này, vội phất tay cho người lui ra.
Thấy Mạc Linh Nhi thầm thở phào, bà ta khinh thường nghĩ, chút diễn xuất đó không đủ cho bà ta xem.
Qua một lúc, rốt cuộc Vương thị không nhịn được nữa, bèn dẫn đám người hùng hổ rời đi, khí thế vô cùng oai phong.
Vương thị đi rồi, ánh mắt Mạc Linh Nhi lóe lên mưu tính.
May mà cô dự liệu được mục đích của Vương thị nên đã dùng phấn che vết thủ cung sa.
Mà Vương thị đứng cách cô hơi xa, lại không nhìn kĩ, nên cho rằng cô đã không còn thủ cung sa.
Nếu như cô không đoán sai thì lúc này Vương thị có lẽ đã hấp tấp thông báo chuyện “đau lòng” này cho lão phu nhân và người cha kia của cô rồi.
Vương thị, vở kịch lát nữa hy vọng bà sẽ thích. Mạc Linh Nhi nhếch miệng cười lạnh lùng.
Con người cô ghét nhất là bị thua thiệt, Vương thị hãm hại cô như vậy, cô phải đáp lễ thật hay mới được.
Đúng như Mạc Linh Nhi nói, Vương thị vừa rời khỏi viện của Mạc Linh Nhi đã sai người gọi lão phu nhân, thừa tướng và tất cả gia quyến đến phòng khách.
Tất cả mọi người bị gọi đến mà chẳng hiểu ra sao thì đều hơi tức giận. Nhưng vừa nhìn thấy Vương thị thì lại phải nhịn.
Nhưng lão phu nhân và thừa tướng không sợ Vương thị. Lão phu nhân được Lý ma ma dìu đến ngồi ghế trên, bà không vui hỏi: “Vương thị, sáng ngày ra con đã gọi mọi người đến đây là vì chuyện gì!”
Nhận ra sự khó chịu trong giọng điệu của lão phu nhân, Vương thị cũng không tức giận.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, bà ta khoan thai đi ra giữa sảnh, đột nhiên quỳ sụp xuống, vẻ mặt đau đớn.
Mọi người thấy biến cố như vậy thì càng hoảng sợ.