“Thuộc hạ bái kiến chủ nhân.”
“Ừm, nói đi.” Trong bóng đêm, một người lạnh lùng nói.
Nhìn kĩ là có thể nhận ra, người nói chính là người đàn ông đeo mặt nạ bị Mạc Linh Nhi ném thuốc mê vào mặt ngày hôm đó.
“Bẩm chủ nhân, thuộc hạ không tra được.” Mạnh Phi cúi đầu nói.
Người đàn ông đeo mặt nạ không vui: “Tiếp tục điều tra, không tra ra thì đừng quay về nữa.”
“Vâng.” Mạnh Phi vốn còn muốn nói chuyện khác, nhưng nghĩ đến việc chủ nhân vẫn luôn ghét những chuyện thấp hèn này nên thôi.
Nhớ đến cô gái to gan kia, ánh mắt người đàn ông đeo mặt nạ trở nên sâu thẳm.
Cho đến giờ không ai dám đối xử với hắn như vậy. Đợi tìm thấy cô rồi hắn nhất định sẽ cho cô biết sự lợi hại của hắn.
Nghĩ vậy, gương mặt dưới mặt nạ lại lộ ra nụ cười mỉm mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Ngày hôm sau, Mạc Linh Nhi đang trong giấc mộng thì bị kéo dậy, đến khi Tố Nguyệt vội vội vàng vàng giúp cô mặc quần áo vào xong Mạc Linh Nhi mới từ từ khôi phục ý thức.
“Tố Nguyệt, sáng ngày ra em làm gì vậy?” Ánh mắt Mạc Linh Nhi đầy u oán, đang định trèo lên giường nằm thì lại bị Tố Nguyệt kéo lại.
“Tiểu thư quên rồi à, hôm qua lão phu nhân đã khôi phục lại việc vấn an của tiểu thư rồi.” Tố Nguyệt vui vẻ nói, thế này có nghĩa là lão phu nhân đã bắt đầu chú ý đến tiểu thư.
Mạc Linh Nhi nhớ ra rồi lại không vui, thế chẳng phải từ giờ cô sẽ không được ngủ nướng nữa rồi?
Haizz.
“Được rồi, giờ đi thôi.”
Khi Mạc Linh Nhi đến phòng lão phu nhân mới phát hiện tất cả mọi người đều đã tới rồi.
Thế là cô đến muộn à?
“Cháu xin thỉnh an tổ mẫu.” Mạc Linh Nhi bước lên trước chắp tay hành lễ.
Lão phu nhân lúc này đã hơi không vui rồi.
“Ồ, thì ra là Đại tỷ. Đại tỷ có giá quá nhỉ, ngay cả tổ mẫu cũng phải đợi tỷ.” Người nói là Mạc Linh Yên, con gái của Tam di nương, thường ngày khá kiêu căng phách lối, đã bắt nạt cô không ít lần.
“Yên Yên, chú ý cử chỉ hành vi của mình một chút.” Mạc Linh Thanh ôn hòa nói.
Tuy Mạc Linh Yên không phục, nhưng Thanh tỷ đã nói như vậy cô ta cũng không ý kiến gì nữa.
Lúc này Mạc Linh Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn Mạc Linh Yên, không thể phủ nhận cô em gái này trông cũng khá, nhưng so với Mạc Linh Thanh thì còn kém xa.
Khuôn mặt trái xoan, làn da trắng nõn, đôi mắt long lanh, đôi môi anh đào đỏ thắm, đầu cài trâm vàng chạm rỗng điểm tua lam ngọc. Một cái nhăn mày một nụ cười cũng đủ khiến người ta xiêu hồn lạc phách. Cô ta mặc một bộ đồ hoa bằng vải sa mỏng màu lam nhạt, khoác một lớp voan mỏng màu trắng trên vai, càng làm nổi bật khí chất xuất trần của cô ta.
Thấy Mạc Linh Nhi quan sát mình, Mạc Linh Thanh cũng không trốn tránh mà vẫn ngồi đó, ánh mắt còn tỏ vẻ thân thiện.
Mạc Linh Nhi thu tầm mắt lại, cô em gái này sợ là không đơn giản.
“Lần sau nhớ đến sớm, không thể đánh mất quy củ được, biết chưa?” Lão phu nhân lên tiếng. Mạc Linh Nhi nhìn lão phu nhân, môi hơi mấp máy, nhưng cuối cùng lại chỉ nói: “Cháu biết lỗi rồi.”
“Biết lỗi? Ta thấy hình như không giống đã biết lỗi cho lắm.” Vừa rồi bà đã nhìn thấy hành vi của Mạc Linh Nhi nên cho rằng cô cháu gái này không phục.
Mạc Linh Nhi lập tức nói: “Cháu không dám.”
“Hừ, ta thấy ngươi có gan khá lớn đấy. Ngày đầu tiên thỉnh an đã lững thững đến muộn, ngươi có còn coi người bà như ta ra gì không?”
Lúc này Vương thị ở bên cạnh cũng vui mừng, để xem con ranh kia nói thế nào.
“Đúng vậy, đại tiểu thư thân phận tôn quý, chỉ sợ lão phu nhân cũng không mời nổi ngươi đi.” Tam di nương nhận được ánh mắt ra hiệu của Vương thị thì châm chọc.
Mạc Linh Nhi nghe xong cúi đầu im lặng.
Lão phu nhân thấy Mạc Linh Nhi không nói gì thì bất mãn: “Xem ra bộ xương già này đúng là không mời nổi Đại tiểu thư ngươi rồi.”
“Tổ mẫu, Linh Nhi hôm nay là lần đầu đến thỉnh an tổ mẫu, trong lòng vô cùng vui mừng và kích động, thế nên cháu đã thức dậy từ sáng sớm.” Mạc Linh Nhi đột nhiên nghẹn ngào: “Trong lòng cháu vẫn luôn rất kính mến tổ mẫu, thế nên cháu muốn ăn mặc cẩn thận để đi gặp tổ mẫu. Nhưng cháu tìm mãi cũng không thấy bộ nào phù hợp, còn vì vậy mà chậm trễ, xin tổ mẫu trách tội.”
Cô vừa nói vậy thì tất cả mọi người đều nhìn quần áo trên người cô.
Quả nhiên Mạc Linh Nhi chỉ mặc một bộ váy trắng, trên đầu không có chút trang sức nào cả.
Lão phu nhân nhất thời không biết nói gì, những người có mặt đều nhìn về phía Vương thị.
Vương thị ngồi đó, mặt lúc tái xanh lúc trắng bệch.
Bà ta còn chưa kịp nói thì đã cảm nhận được áp lực từ phía lão phu nhân.
“Vương thị, thế này là thế nào! Đường đường là đích nữ của phủ thừa tướng mà không có cả trang sức phù hợp với quần áo à!”
“Chuyện này... con...” Vương thị nhất thời không tìm được lý do phản bác.
Lúc này Mạc Linh Thanh ở bên cạnh chợt nghi ngờ nói: “Không đúng, mẫu thân à, con nhớ mấy hôm trước người vừa sai Thu Thủy tặng cho Đại tỷ một cuộn vải gấm thượng hạng mà. Đến con cũng muốn mà còn không có ấy chứ.”
Vương thị nhìn Mạc Linh Thanh, thấy con gái nháy mắt ra hiệu thì lập tức phản ứng lại: “À... đúng vậy mẫu thân, con cũng không biết vì sao, tháng nào con cũng sai người mang đồ qua đúng hạn mà.”
Lão phu nhân nheo mắt lại, bỏ qua Vương thị mà hỏi thẳng Mạc Linh Thanh: “Thanh Nhi nói có thật không?”
Mạc Linh Thanh nghiêm túc gật đầu: “Thanh Nhi sao có thể lừa gạt tổ mẫu được.” Giọng cô ta còn chứa vài phần nũng nịu.
Rõ ràng lão phu nhân rất thích cô ta: “Cái con bé này, tổ mẫu có nói cháu lừa ta bao giờ.”
“Chẳng phải là cháu sợ tổ mẫu không tin cháu sao.”
Mạc Linh Thanh nói mấy câu đã khiến lão phu nhân vui vẻ cười, đến Vương thị cũng can đảm hơn nhiều.
Đứa con gái của bà ta từ nhỏ đã thông minh, lại được lão phu nhân yêu thích, rất nhiều chuyện Vương thị đều phải nghe ý kiến của con gái.
Mạc Linh Yên ghen tỵ nhìn Mạc Linh Thanh, Mạc Linh Duyên thì ngược lại, vẫn bình tĩnh ngồi chỗ cũ.
Mạc Linh Nhi bất giác nổi chút hứng thú đối với cô Tứ muội này.
“Vậy Linh nha đầu giải thích thế nào? lão phu nhân nhìn Mạc Linh Nhi nói.
“Bẩm tổ mẫu, Linh Nhi không biết. Có lẽ là do tên nô bộc chó chết nào đó ăn chặn rồi.” Mạc Linh Nhi thản nhiên nói.
Cô đương nhiên nhận ra suy nghĩ của lão phu nhân, hôm nay cô vốn không muốn xử lý Vương thị, nhưng bà ta lại cứ tự đâm đầu vào. Tất nhiên cô biết Tam di nương nghe lệnh của ai.
Vương thị và Mạc Linh Thanh đều bị câu nói của Mạc Linh Nhi làm cho nghẹn họng, bọn họ tất nhiên hiểu rõ kẻ nô bộc chó chết mà cô nói là ai, nhưng lại không thể nổi giận được.
“Là tên nô bộc chó chết nào to gan lớn mật, dám đối xử với đích nữ của phủ thừa tướng ta như vậy.” Lão phu nhân tức giận nói, nhưng trong lòng lại rất hài lòng vì Mạc Linh Nhi biết điều.
Mạc Linh Thanh nói thầm với Liên Tâm vài câu, liền thấy Liên Tâm lặng lẽ lui xuống.
“Thu Thủy, nói đi, có phải ngươi lén lấy tiền hàng tháng của đại tiểu thư không!” Vương thị nghiêm mặt quát. Không thể không nói, bà ta quán xuyến việc nhà mấy năm vẫn rất có uy nghiêm.
Thu Thủy lập tức quỳ trên mặt đất, sợ hãi run rẩy: “Bẩm phu nhân, nô tỳ không làm vậy, nô tỳ oan uổng!”
“Hừ! Không làm à, xem ra bản phu nhân đối với ngươi quá nhân từ rồi. Dám cắt xén phần của đại tiểu thư. Người đâu, lôi con tiện tỳ này xuống đánh 100 gậy!”
Chậc, 100 bản à? Nha hoàn Thu Thủy này vóc người bé nhỏ, cùng lắm là chịu được 20 gậy, Vương thị này cũng thật ác độc.
“Phu nhân, nôn nóng như vậy làm gì? Tổ mẫu còn chưa lên tiếng đâu.”
Lúc này Vương thị mới nhớ ra lão phu nhân vẫn còn ở đây, lại thấy sắc mặt khó coi của lão phu nhân, bà ta vội vàng nói: “Xin mẫu thân trách tôi, con nhất thời quá phẫn nộ nên mới...”
Mạc Linh Nhi khoanh tay cười nói: “Cái tính này của phu nhân chỉ sợ là thường bị người khác lợi dụng nhỉ?”
Lời này thật thú vị, ngoài mặt thì nói Vương thị dễ bị lừa gạt, còn ý sâu xa bên trong thì...
“Đại tỷ nói gì vậy chứ, mẫu thân vì chuyện hôm qua đã vô cùng hổ thẹn rồi, Đại tỷ cần gì phải đem chuyện cũ ra châm chọc mẫu thân chứ.” Mạc Linh Thanh đỏ mắt dịu dàng nói, dáng vẻ này đến cả phụ nữ như Mạc Linh Nhi cũng không khỏi động lòng.
Vương thị cũng rơm rớm nước mắt nói: “Thanh Nhi, đừng nói nữa, là do mẫu thân sai, đừng trách Đại tỷ con.”
Hai người bắt đầu diễn kịch tình cảm đau khổ như chỗ không người.
Ai không biết lại tưởng Mạc Linh Nhi mới là người gây sự.
“Thanh Nhi đừng khóc, lại làm tổ mẫu mất hứng.” Lão phu nhân tuy không tính Vương thị nhưng lại yêu thương Mạc Linh Thanh từ tận đáy lòng. Lúc này thấy Mạc Linh Thanh như vậy, bà đã lập tức quên ngay những bất mãn với Vương thị: “Linh Nhi, mẫu thân con cũng biết sai rồi, con hãy tha thứ cho mẫu thân vì đã nhất thời hồ đồ. Con gái vẫn nên dịu dàng một chút thì hơn.”
Mạc Linh Nhi mỉm cười song ánh mắt lại đầy trào phúng: “Cháu sẽ không so đo với phu nhân.”